"Tại sao nương lại cứu bọn họ?"Tiểu Hoả ngu ngơ hỏi.

Nàng hơi nhướng mày, chẳng lẽ nàng nói, nàng là hiểu lầm họ là phu thê, không nỡ nhìn uyên ương chia cắt đi, nhưng thôi, huynh muội chia xa cũng đau đớn, huống hồ gì, chỉ dùng chút thời gian, lại đổi được một chữ nợ, nợ ân tình thì đúng là Đông Phương Thiên Nguyệt nàng đã lời rồi.

Nàng khẽ dời lam sắc con ngươi hướng Tiểu Hoả nhìn tới, nói:"đừng gọi ta là nương".

"Vậy gọi là gì? mẫu thân? mẹ?"gương mặt Tiểu Hoả hết sức ngây thơ, nhưng lời nói ra rõ ràng làm nàng tức hộc máu.

"Gọi là tỉ tỉ đi"nàng không chấp với trẻ con, hướng Tiểu Hoả nói.

"Tỉ tỉ? ta đã biết a"Tiểu Hoả có vẻ rất hứng thú, lặp lại vài lần: "tỉ tỉ, tỉ tỉ"

"Ừm"

Cả hai đi thêm một lúc thì lại bắt gặp huynh muội Mộc Gia, trên người vẫn chưa lành thương đã phải chiến đấu với một bầy hoạt tử(bọ cạp), thôi vậy, cứu người thì cứu cho trót vậy, nàng liền đi lên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Đàn hoạt tử này, cao nhất cũng chỉ nhất giai nhị cấp, nhưng số lượng lại rất lớn, nhìn sơ qua cũng tầm hơn hàng nhị thập.

Đông Phương Thiên Nguyệt cùng huynh muội Mộ Gia chiến đấu, nhưng có vẻ như, hoạt tử ở đây quá nhiều, từng chút từng chút kéo đến, như này chẳng biết bao giờ mới giải quyết hết, nhưng sức người có hạn, huynh muội Mộ Gia đã mệt mỏi rồi, không biết sẽ chống cự được bao lâu nữa.

Mộ Thành Lâm nhìn qua hướng nàng hô to: "mặc kệ bọn ta, ngươi đi đi, hoạt tử ngày càng đông, ta và muội muội đã gần kiệt sức rồi, một mình ngươi chống đỡ không được đâu".

Nói thật, gã vẫn nghĩ rằng nàng giỏi y thuật, hẳn là dành nhiều thời gian tìm hiểu y thuật, tu vi và năng lực chiến đấu không cao, có khi còn không một chút kinh nghiệm thực chiến!

Nàng khẽ dời mắt, hướng hắn đáp lời: "không vấn đề gì lớn".

Trên tay lại nhưng tụ thiên lực thành một thanh kiếm, vung tay liền chặt đứt đầu một con hoạt vĩ gần đó, chém giết không mệt mỏi.

Hơn một canh giờ (hơn 2 giờ) sau, cuối cũng đã xử lý xong đàn hoạt vĩ, nàng lôi kéo huynh muội Mộ Gia đi chỗ khác, bởi vì......!

....có đôi khi, mùi máu tanh rất phiền phức!

Rời đi được một đoạn, Mộ Thu Hoa nhìn nàng rồi lại nhìn ca mình hỏi: "ca, vị cô nương nàng là?"

"Cô nương này là người đã cứu muội"Mộ Thành Lâm cũng hướng Mộ Thu Hoa nói rõ, tuy giọng nói không thể hiện cảm xúc gì, hơn nữa có chút lạnh nhạt nhưng ánh mắt khi nhìn Mộ Thu Hoa cất chứa sủng nịnh vô vàng, nó đã bán đứng giọng nói gã.

Có lẽ sợ Mộ Thu Hoa thịnh sủng mà kêu, giọng nói giữ một phần lạnh nhạt, như cho Mộ Thu Hoa rèn luyện sự khiêm tốn chăng?

Nhưng Đông Phương Thiên Nguyệt chính là nhất thanh nhị sở, chỉ nhìn thái độ Mộ Thành Lâm khi Mộ Thu Hoa bị thương nặng mà ngất, hay là nhìn vào phần sủng nịnh trong đôi mắt kia, cũng đủ thể hiện rõ gã yêu thương muội muội như nào.

Bất tri bất giác nàng lại nhớ đến ba vị ca ca, có lẽ tiếp xúc không lâu, nhưng nhìn sâu vào đôi mắt họ, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng nhìn thấy một phần yêu thương, một phần dịu dàng, ôn nhu và cả phần sủng nịnh tràn ngập trong đôi mắt họ.

Đại ca Đông Phương Hạo Hiên và nhị ca Đông Phương Thanh Tuấn thì rất quan tâm nàng, luôn bảo vệ tiểu muội muội trong nhà, còn tam ca Đông Phương Tử Khanh tuy tương đối trầm tính ít nói, nhưng lại âm thầm quan tâm và luôn bênh vực cho Đông Phương Thiên Nguyệt, phần yêu thương không những không ít hơn đại ca và nhị ca, mà gần như còn lớn hơn.

Thoáng qua suy nghĩ, nàng hướng mắt nhìn huynh muội Mộ Gia, trong đôi con ngươi không biểu lộ ra cảm xúc, gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm.

Mộ Thu Hoa hướng nàng đi tới, nói"cô nương, đa tạ, sau này có việc gì, cứ đến Mộ Gia tìm ta, một mạng ta là do ngươi cứu tới, ta sẽ chẳng ngại khó khăn mà giúp ngươi một phen"

Mộ Thu Hoa có vẻ là một cô nàng mạnh mẽ, tính tình cũng không kêu căng, Đông Phương Thiên Nguyệt hướng Mộ Thu Hoa gật nhẹ đầu xem như đã nhận, rồi nói"ta đi trước" sau đó quay gót rời đi.

________

[chương này đã có qua chỉnh sửa].