Tiểu Kỳ mơ mơ mở đôi mắt ra nhìn xung quanh. Đập vào mắt nàng chính là cảnh tưởng drap giường lộn xộn và nhàu nát như nơi đây vừa diễn ra trận hỗn chiến nào đó. Đột nhiên cơn đau từ hạ thân truyền đến không khỏi khiến tiểu Kỳ nhíu mày, nàng trở mình tỉnh dậy thì phát hiện một thân hình đang ôm chặt lấy eo nàng. Lý Á Kỳ kinh hoảng nhìn sang thì gương mặt phóng đại vì khoảng cách gần của Trầm Giai liền lọt vào mắt ...

"Ahhhh...."

Tiểu Kỳ thét lên một tiếng kinh hoàng! Đêm qua... đêm qua... đã xảy ra chuyện gì chứ? Nhìn lại tấm thân trần trụi của mình và người kia thì không khỏi hoảng sợ đến phát điên. Trầm Giai mơ hồ thấy có ai đẩy mình thì tỉnh dậy

"Ưm...Em dậy rồi sao?"

Trầm Giai uể oải thanh âm, mặt vẫn vùi vào ổ chăn ấm áp. Vốn dĩ nàng tính ngủ đến hết ngày hôm nay vì ở bệnh viện không có ca phẫu thuật nào cần nàng ra tay.

"Anh...Cô...cái gì thế này?"

Tiểu Kỳ muốn mếu đến nơi. Người kia rõ ràng là một tên nam nhân lưu manh sắc lang, đột nhiên lại biến thành nữ nhân lõa thể nằm trên giường, đã vậy còn nhìn nàng qua khe mắt khép hờ một cách ôn nhu đầy tình ý. Trời ơi, tiểu Kỳ muốn chết, chết ngay bây giờ!!!!

Trầm Giai đột nhiên bật ra khỏi chăn, lê tấm thân còn đầy dấu hôn ngân đi tìm về cho Lý Á Kỳ một bộ quần áo đơn giản.

"Em tắm đi, tôi chuẩn bị buổi sáng cho em nha!"

Trầm Giai quỳ gối trên giường nhét bộ đồ vào tay tiểu Kỳ còn bất động như tượng, đồng thời còn đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.

Tiểu Kỳ sau một hồi hoang mang thì cũng đi về phía phòng tắm ... Nàng nhìn thấy trong gương là một cơ thể đầy dấu vết hoan ái, hơn nữa dấu đỏ sẫm trên giường kia cũng đủ chứng minh đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Nước ấm chảy từ đầu nàng mà tiếp xúc thân thể. Ký ức về đêm qua cũng từ từ trở về...

Bác sĩ Trầm tính làm một buổi sáng với trứng ốp la cho người kia nhưng tìm mãi vẫn không có cái trứng nào, hay thậm chí là đồ ăn được trong nhà nên đành chạy xuống lầu mua ít bánh bao và bánh quẩy.

Tiểu Kỳ tắm rửa xong thì đúng lúc Trầm Giai về đến nhà, vì cố sức chạy mà mồ hôi thấm ướt cả áo thun cổ rộng kia. Lý Á Kỳ lặng lẽ ăn bữa sáng kia, đôi mắt vẫn không mảy may hướng về phía Trầm Giai.

"Tiểu Kỳ... Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em! Em yên tâm đi"

Trầm Giai một bên đánh gãy sự trầm mặc ngự trị. Nàng thật sự muốn chịu trách nhiệm, không hiểu cảm giác ấy từ đâu ra nhưng mỗi lần nhìn thấy người kia, nàng lại trào dâng cảm giác mãnh liệt. Tiểu Kỳ bị động đến lòng tự trọng, nàng tức giận đến vứt cái bánh quẩy trong tay mà trừng mắt nhìn bác sĩ Trầm

"Tôi, không cần cô chịu trách nhiệm."

Nói rồi tiểu Kỳ với lấy cái giỏ của mình bước ra khỏi cửa. Trầm Giai hoảng sợ đuổi theo

"Đừng đi, tôi nói là sự thật. Tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc em cả đời này!"

Ánh mắt kiên định của Trầm Giai lọt hẳn vào tầm mắt Lý Á Kỳ. Nàng cười nhạt, "chịu trách nhiệm"? Không phải là tự nguyên đôi bên sao? Nàng không cần chịu trách nhiệm gì hết, nàng không trách ai, mọi chuyện nên kết thúc ở đây thì hơn. Lý Á Kỳ hất tay Trầm Giai ra sải bước bỏ đi. Leo lên taxi về tiểu khu nhà mình, nước mắt tiểu Kỳ không kìm được mà lặng lẽ rơi như suối...

------------

"Hôm nay ăn món Tây nha, tôi nhớ hôm qua mình ăn đồ Trung Quốc rồi. Em thấy sao?"

Trầm Giai hớn hở một bên hỏi ý kiến Lý Á Kỳ nãy giờ còn sinh khí.

"Bác sĩ Trầm, tôi thật sự không có hứng thú đi với cô. Tóm lại cô có thể tha cho tôi không?"

Lý Á Kỳ lạnh nhạt nói ra bài ca muôn thuở này. Trầm Giai thắng gấp xe lại dừng lại bên đường, đôi mày nhíu chặt của nàng chính là biểu tượng của sự tức giận bấy giờ. Bình sinh cưa gái, chưa ai dám từ chối nàng huống chi là đuổi xua nàng đến tận một tháng như Lý Á Kỳ. Tặng hoa thì bị vứt vào thùng rác, mời đi ăn thì bị từ chối từ khéo léo đến thẳng thừng, đến xem làm việc thì bị bảo an đuổi ra vì ai đó mách lẻo...

"Lý Á Kỳ, tôi nói rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về đêm đó, tôi sẽ chăm sóc em cả đời mà."

Trầm Giai nâng cao thanh âm hướng Lý Á Kỳ.

"Tôi cũng đã nói, tôi không cần kiểu chăm sóc này vì ba chữ 'chịu trách nhiệm', được chứ? Làm ơn tha cho tôi đi."

Tiểu Kỳ động tác lưu loát mở cửa xe hơi bước xuống rồi bỏ đi không quay đầu. Trầm Giai tức giận đến muốn khóc, tay nàng nắm lại thành đấm rồi mạnh mẽ dọng xuống cái ghế xe.

------------

"Nhiễm Nhiễm, tối nay đi bar không?"

"Đúng lúc tôi cũng có chuyện buồn, tối nay 8 giờ tại bar XX."

"Được."

Trầm Giai cúp điện thoại. Nguyên lai từ cái ngày Lý Á Kỳ làm nàng tức giận đến muốn bỏ cuộc kia đã 5 ngày. Nàng ra sức tìm nữ nhân lấp đầy khoảng trống trong lòng, trong 5 ngày không biết đã thị tẩm bao nhiêu mỹ nhân rồi. Nhưng mặc cho có dung túng bản thân đến thế nào, cảm giác về tư vị hoan ái kia cũng không hề trở lại. Nàng không cảm thấy vui vẻ khi lên giường, không còn ánh mắt thơ ngây kia, cũng không có biểu tình cố nén thanh âm dâm mị đến đáng yêu kia. Trầm Giai như một tên điên, là điên cuồng sa đọa.

Tối đó đúng 8 gìơ Hạ Tử Nhiễm đến bar XX nơi hẹn. Hôm nay nàng chưa kịp thay trang phục nên trên người vẫn là bộ váy và áo sơ mi công sở. Nhưng dù có ăn mặc thế nào, dung nhan khuynh sắc cùng khí thế bức người kia cũng đủ để nàng trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

"Nhiễm Nhiễm."

"Hạ tổng."

Hai thanh âm đồng loạt vang lên. Hạ Tử Nhiễm nhận thức được giọng Trầm Giai, nhưng giọng nói kia lại nghe thật quen nhưng không nhớ được

Lâm Hạo cầm một ly rượu tiến về phía Hạ Tử Nhiễm, trên môi là nụ cười rộ đến không che giấu được.

"Thật trùng hợp, Hạ tổng cũng đến đây hôm nay sao?"

"Ngài cũng vậy sao, Lâm tổng?"

Hạ Tử Nhiễm nhướn mi thăm dò, vốn đêm nay là đêm tâm sự, không phải đêm làm ăn.

"Chúng tôi đi liên hoan! Lại đây Hạ tổng"

Lâm Hạo lôi kéo Hạ Tử Nhiễm bất đắc dĩ về phía bàn rượu của mình. Vừa đến thì thân ảnh quen thuộc đến quặn lòng của Tần Sở Hàm kia cũng lọt mắt Hạ Tử Nhiễm. Nàng nhíu mi nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Trầm Giai bên kia trông thấy bảo bối bị nam nhân cướp đi liền bỏ lại hai mỹ nhân múa lửa để rảo bước tiến đến. Nàng dừng lại bên cạnh Hạ Tử Nhiễm, ánh mắt lộ rõ sở hữu

"Nhiễm, đây là.."

"Giới thiệu với mọi người, đây là Trầm Giai, bạn tôi. Cậu ấy là bác sĩ tim mạch rất giỏi."

Hạ tổng một bên giới thiệu bác sĩ Trầm nhưng ánh mắt không ly khai được Tần Sở Hàm. Hôm nay nàng thật đẹp! Cái váy đen ôm sát đường cong cơ thể hoàn mỹ càng tăng lên mị lực của mình. Tần Sở Hàm cũng đôi khi liếc mắt về phía Hạ tổng, nhưng mảy may không để lộ chút biểu cảm gì.

"Haha, Hạ tổng thật khéo. Đã xinh đẹp như thế lại có bằng hữu đẹp trai thế này sao?"

Giọng nữ nhân trong đám đông vang lên thì hàng loạt tia đồng tình đã theo đó phát ra. Trầm Giai nhoẻn miệng cười đắc ý. Nhưng cánh môi còn chưa kịp cong lên đến hết thì lại thấy Lý Á Kỳ ngồi khuất trong góc kia, cạnh bên là Tần Sở Hàm băng lãnh.

"Hạ tổng, hiếm có dịp gặp nhau tại đây, lại nghe nói Hạ tổng chính là đệ nhất vũ công tại bar này, không phiền cho chúng ta chiêm ngưỡng chứ?"

Lâm Hạo đưa ra lời đề nghị thì lập tức được cả đại đội nhân viên hưởng ứng nhiệt liệt đến bất ngờ.

Hạ Tử Nhiễm xem ra không nhảy thì không được rồi.

"Vậy... tôi cung kính không bằng tuân mệnh vậy."

Nàng liền dốc liền một lý rượu trắng rồi gỡ cái búi trên đầu xuống để cho tóc tự nhiên buông xõa. Tóc nàng rất đẹp, rất thơm...Tiện tay cởi áo vest ngoài và hai nút của chiếc sơ mi công sở, Hạ tổng yêu mị sải chân về phía sàn nhảy. Cơ thể nàng bắt đầu lắc lư theo điệy nhạc sôi động mà hòa vào dòng người trên sàn. Phải công nhận rằng cơ thể Hạ Tử Nhiễm là một cực phẩm trong cực phẩm, đường cong nào cũng rất hoàn mỹ khiến không khí xung quanh như ngưng trọng. Tay nàng phối hợp với cơ thể uốn éo không ngừng trên sàn, trông như một con rắn độc đang quyến rũ các thanh niên bên cạnh. Tiếng cổ vũ càng lớn và cuồng nhiệt hơn nữa, động chạm cơ thể cũng theo tăng lên. Nguyên lại rất nhiều nam nhân và nữ nhân lúc này đang tiến lại gần Hạ tổng đang bốn phía bắn ra tia hào quang kia mà ra sức động chạm.

Tần Sở Hàm trông thấy thì đột nhiên sinh khí đến bốc hỏa. Đôi mày nàng nhíu không thể chặt hơn, tay cũng bất giác thành nắm đấm từ lúc nào.

Trên sàn nhảy, một nữ nhân trông có vẻ sành đời đột ngột tiến lại chỗ Hạ Tử Nhiễm hòa cùng điệu nhảy, không những thế còn không báo trước đặt lên môi Hạ Tử Nhiễm một nụ hôn dâm tà. Tần Sở Hàm bắt đầu bùng cháy, nàng đứng phắt dậy khỏi sofa khiến tiểu Kỳ một bên hoảng hốt.

Tần đại minh tinh mang theo khí thế bức người tiến đến bên Hạ Tử Nhiễm. Nàng mạnh mẽ nắm lấy cánh tay đang bị nữ nhân kia khống chế mà giật mạnh, đem Hạ Tử Nhiễm để sau lưng mình, bản thân trừng mắt đến đáng sợ về phía nữ hồ ly tinh kia khẳng định chủ quyền. Hạ Tử Nhiễm vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn kia thì bất ngờ nữa lại ập đến. Tần Sở Hàm kéo tay Hạ Tử Nhiễm ra khỏi đám đông, tiêu soái đem nàng đến trước mặt mọi người rồi lại lạnh lùng tuyên bố

"Hạ tổng say rồi, tôi đưa cô ấy về."

Vẫn chưa ai kịp phản ứng thì Tần đại minh tinh đã hung hăng kéo người ngốc nghếch kia đi ra khỏi bar.

Tần Sở Hàm ném Hạ Tử Nhiễm vào xe mình rồi chính mình cũng mạnh mẽ động tác ngồi vào ghế lái.

"Tần tiểu thư, hình như cô có hơi quá khi làm thế này. Tôi với cô không..."

"Em im cho tôi."

Hạ tổng đáng thương bị Tần đại minh tinh từ bên ghế lái nhảy bổ qua hung hăng hôn lên đôi môi mọng đỏ quyến rũ kia. Nụ hôn này mang theo tính chiếm hữu thật sự rõ ràng, Tần Sở Hàm cạy ra khớp hàm của Hạ Tử Nhiễm mà dây dưa đầu lưỡi. Một tay nàng khống chế hai tay Hạ Tử Nhiễm trên đầu, tay kia ôm chặt lấy eo nàng mà kéo vào người mình.

"Ưm...Ahh..."

Hạ Tử Nhiễm rên khẽ vì môi bị hôn đến có chút đau lại xen lẫn vài tia khoái hoạt.

Tần Sở Hàm sau cơn triền miên thì dứt ra khỏi hai cánh hoa của Hạ Tử Nhiễm. Nàng nhanh chóng ngồi vào ghế lái vọt xe đi,còn không quên hăm dọa Hạ tổng.

"Em im lặng đi. Tội em rất nặng. Không lo sám hối thì tối nay sẽ không có sức kêu la đâu."

"Chị..."

P/s: huhu vì đây là truyện ta tự sáng tác, cho nên phải có hứng mới viết được T_T cho nên ta sẽ cố gắng 1-2 ngày 1 chap cho mọi người nha!!!!!

Ta chưa từng edit truyện nào, nhào vô là viết truyện này luôn nên có sai sót gì mọi người hãy góp ý cho ta nhé ỘvỘ

....À... quên... mọi người đoán xem chương sau có gì =))))))) ahihi ahihi

Trời ơi Hạ tổng là công hay thụ? Mọi người đoán xem =)))))