Tần Sở Hàm được Lý Á Kỳ đưa đến bệnh viện trung tâm với tốc độ nhanh nhất có thể, cả hai như tên lửa phóng đến phòng cấp cứu. Tứ chi Tần Sở Hàm như muốn rời khỏi cơ thể trong khi tim đập gia tốc tựa sắp rơi ra ngoài khi thấy Trầm Giai một người toàn là máu ngồi thẫn thờ trước phòng cấp cứu.

"Giai! Hạ tổng sao rồi?"

Tiểu Kỳ phóng đến đầu tiên bên Trầm Giai, chỉ thấy bác sĩ Trầm lia đôi mắt ưu thương hướng lão bà mà nước mắt không cầm được, muốn nói mà bị nghẹn ứ ở cổ họng.

"Nhiễm...Nhiễm...bị thương rất nặng...Chị nhìn sơ qua, hình như tổn thương nhiều chỗ..."

Trầm Giai lúc này cũng đổ gục lên vai tiểu Kỳ bắt đầu lớn tiếng khóc to. Mấy ngày nay nàng cố trấn tĩnh lo lắng cho Hạ Tử Nhiễm nhưng đâu phải là không đau lòng. Nhìn tiểu Kỳ khóc đến hết nước mắt, nàng cũng chỉ biết nén ngược vào trong, tỏ ra mạnh mẽ.

Đột nhiên trong màn sương, Trầm Giai trông thấy một thân ảnh đang ngây ngốc nhìn hai người, ánh mắt lộ rõ sự hốt hoảng và kinh sợ...

"Cô đến đây làm gì? Cô hại Nhiễm chưa đủ sao?"

Trầm Giai vô cùng xúc động thoát khỏi vòng tay tiểu Kỳ, hing hăng trợn mắt muốn đuổi Tần Sở Hàm đi.

"Giai! Người đau khổ nhất bây giờ không phải là chúng ta đâu..."

Phải rồi, thậm chí người đứng kia, vẻ mặt bi thống đến nỗi khóc cũng không ra nước mắt, chỉ biết đứng trân một chỗ, như thể nếu ai vô tình đẩy nhẹ, cả thân hình đó sẽ ngã xuống sàn lạnh lẽo.

Tần Sở Hàm nhìn thấy máu trên người Trầm Giai thì bất giác tâm cũng chấn động... Máu kia... là của Hạ Tử Nhiễm... Nhiều quá... Nhiều máu quá... Em hẳn rất đau... Nhiễm...!!!!

Chị xin lỗi em, chị sai rồi... Nhiễm!!!!

Mặc cho lòng đau như cắt, thâm tâm như muốn vỡ vụn, Tần Sở Hàm vẫn đứng trân một chỗ, ánh mắt dại ra...

Sau một hồi Trầm Giai bình tĩnh, rốt cuộc cũng bắt đầu nhỏ tiếng nghi hoặc

"Còn hôn lễ?"

Tiểu Kỳ không đáp, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Nhiêu đó biểu hiện cũng đủ cho thấy Tần Sở Hàm đã làm gì tại lễ đường. Kể từ lúc đó, thủy chung không có người nào lên tiếng nữa. Cứ cách 1,2 tiếng, bác sĩ lại ra vào phòng cấp cứu với vẻ chật vật hối hả. Những lúc đó cũng chỉ còn Trầm Giai gắng gượng phản ứng, tin tức hỏi được cũng xoay quanh hai chữ "nguy kịch".

Tần Sở Hàm ngồi bệt trên sàn, từ đầu đến cuối vẫn trừng trừng nhìn thẳng phòng cấp cứu kia. Đầu óc trống rỗng, thân thể mỏi mệt, lòng đau đến tâm tê phế liệt...

-----

Ước chừng khoảng 4 tiếng sau, tiếng giày cao gót giẫm vội đưa theo thân ảnh của hai người nữ nhân bước đến phòng cấp cứu. Trầm Giai và A Lục vọt lên trước phản ứng

"Phu nhân!"

"Bác Mạc!"

Mạc Tư Tư xanh mặt khi nhìn thấy rất nhiều máu trên người Trầm Giai, đôi mắt cũng trợn to đến dọa người.

"Nhiếm thế nào?"

Thanh âm rất nhỏ, nhưng không giấu được sự khẩn trương tột độ.

"Tình hình không khả quan lắm..."

Đáp lời là Trầm Giai. Nhưng đáp lại câu nói của bác sĩ Trầm, Mạc Tư Tư băng lãnh lướt qua tiến đến chỗ Tần Sở Hàm đang ngây ngốc mà giáng cho nàng một cái tát trước sự kinh ngạc của mọi người.

"Cô hài lòng chưa? Cô hài lòng chưa Tần Sở Hàm?"

Ngữ khí hung ác và cái tát đau đớn kia dọa hết 3 người bên cạnh, nhưng có vẻ lại không mảy may ảnh hưởng đến Tần Sở Hàm. Nàng ném tầm nhìn qua gương mặt xinh đẹp đang vô cùng căm phẫn kia một cái, ánh mắt lại tiếp tục đưa về phòng cấp cứu.

Mạc Tư Tư là phi thường sinh khí, bàn tay lại giơ lên muốn cho Tần Sở Hàm một cái tát nữa nhưng một bàn tay rắn chắc kịp thời ra tay ngăn cản.

"A Lục?"

"Phu nhân! Đủ rồi! Đừng hành hạ Tần tiểu thư nữa."

A Lục lễ phép nhưng thái độ chống đối đã rành rành càng khiến Mạc Tư Tư mất bình tĩnh hơn

"Tại cô ta mà tiểu Nhiễm mới nằm trong kia không rõ sống chết! Cô ta hại tiểu Nhiễm mà anh còn bênh vực?"

"Người đó không phải là bà sao?"

A Lục lần đầu tiên lớn tiếng nạt lại, cũng không còn vẻ kiên nhẫn vừa nãy nữa. Nhưng sắc mặt Mạc Tư Tư lại phi thường biến sắc, ngay cả Trầm Giai và tiểu Kỳ cũng tái mặt im lặng. Trong một khắc, mọi ánh mắt đều dồn về hai người đang giằng co.

"Ý anh là sao?"

A Lục hừ lạnh, cũng đối diện cặp mắt đe dọa kia mà thẳng thắn trả lời.

"Không phải tại bà động vào cổ phiếu Hạ thị thì Hạ thị đâu có như hôm nay. Không tại bà nhúng tay thì Tần gia cơ bản cũng không lâm vào khốn khó như hôm nay! Không phải bà tìm gặp Tần tiểu thư gây áp lực thì tất cả đã không xảy ra!!"

Mạc Tư Tư lúc này chôn chân tại chỗ, một câu cũng không thể nói được. Không ngờ A Lục lại nhanh như thế điều tra được tất cả thông tin cố tình bị bà dìm xuống hay cắt đường giữa chừng.

[Thật ra người điều tra là Hạ Thiếu Phong...]

Lúc này Trầm Giai và tiểu Kỳ cũng bước qua, đôi mắt lưng tròng đẫm lệ căm phẫn bắn về phía Mạc Tư Tư.

"Được lắm! Hạ thị từ nay các người đừng mong động vào!"

Đến câu nói này, Tần Sở Hàm mới bắt đầu phản ứng. Cho dù khi nãy có đánh nàng, mắng nàng thì cũng không ăn thua, nhưng chỉ cần nhắc đến Hạ thị, tâm huyết của Hạ Tử Nhiễm, biểu tình nàng liền biến đổi.

"Mạc phu nhân, xin bà, đừng lấy đi Hạ thị... Nhiễm... Nhiễm không thể mất Hạ thị."

"Van xin cũng vô ích!"

Tần Sở Hàm quỳ rạp dưới đất cầu xin Mạc Tư Tư khiến 3 người còn lại cũng thương xót vô cùng, Mạc Tư Tư ngược lại xem như không thấy gì, một mạch quay người đi để lại thư kí riêng.

Trầm Giai đi đến bên Tần Sở Hàm, tay vuốt vuốt tấm lưng gầy yếu rồi nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Đứng lên đi Sở Hàm."

"Tôi vô dụng lắm đúng không? Hạ thị gặp khó khăn cũng không giúp được, Hạ thị mất đi tôi chỉ biết trơ mắt đứng nhìn..."

Tấm lưng kia lại bắt đầu run rẩy, tóc Tần Sở Hàm rũ xuống mặt che lại bi thương. Nàng vẫn quỳ trên đất, cuồn người lại như con thú bị thương. Lần đầu tiên Trầm Giai chứng kiến được Tần đại minh tinh ngày thường băng lãnh lại khổ sở thế này. Không biết nàng đã ẩn nhẫn bao nhiêu, đã chịu đựng bao nhiêu ủy khuất âm thầm, dù bị khinh bỉ hiểu lầm cũng không lên tiếng phản bác đến nỗi chỉ cần nhìn vào đáy mắt kia cũng có thể cảm thấy sự đau đớn đến phế gan phế ruột.

Nhiễm... Thì ra lão bà của cậu rất xứng đáng với những gì cậu bỏ ra!

------

12 tiếng kể từ khi đưa vào, đèn phòng cấp cứu tắt đi.

Cửa mở, hai vị bác sĩ với vẻ mặt mệt mỏi bước ra thì bị 4 người bên ngoài xông đến hỏi.

"Bác sĩ.. tình hình thế nào?"

Vị bác sĩ tóc vàng bắt đầu nói tình hình bằng tiếng Đức, Trầm Giai nghe cũng hiểu đại khái, người duy nhất hiểu hết là Tần Sở Hàm.

"Tình hình bệnh nhân không được ổn định lắm. Xương nhiều chỗ bị gãy, vết chí mạng chính là xương sườn vỡ đâm vào lá lách khiến nội tạng bị xuất huyết nội. Ngoài ra do va đập quá mạnh, phổi bệnh nhân cũng ảnh hưởng. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để gĩư lại tính mạng cho bệnh nhân, nhưng giai đoạn nguy hiểm vẫn chưa qua. Do trước đó cơ thể bị chấn động tâm lí lớn, vốn đã muốn suy kiệt nên vô cùng kém. Trong 48 tiếng tới, nếu có thể thuận lợi qua thì xem như thành công, còn nếu không..."

Vừa nói xong thì tâm Tần Sở Hàm lại như đeo thêm khối đá mà bất giác tâm cũng chùn xuống hơn. Nhìn thấy thân thể bị quấn băng trắng khắp người, ống thuốc đâm vào da thịt chằng chịt của người nằm trên giường được đẩy ra, Tần Sở Hàm chỉ muốn chết đi một lúc mà thôi.

"Tử Nhiễm có qua khỏi 48 tiếng thì tính mạng mới được gĩư lại..."

Rốt cuộc trong 48 tiếng sinh tử đó, Hạ Tử Nhiễm yếu ớt trên giường bệnh phải đấu tranh với tử thần hơn 3 lần. Có khi nửa đêm nhịp tim trả về 0, bác sĩ y tá lại kích tim, làm đủ mọi biện pháp gĩư lại mạng sống ngàn cân treo sợi tóc kia. Trầm Giai cũng là một bác sĩ nên hiểu rõ những trường hợp kia... Trừ phi là kì tích, nếu không cũng khó quá được...

48 tiếng giành giật với Tử thần

48 tiếng căng thẳng không dám buông lơi một giây nào...

------

Rốt cuộc không hiểu bằng cách kì diệu nào đó, Hạ Tử Nhiễm cũng qua được giai đoạn nguy hiểm nhất và được đưa về phòng chăm sóc cách li.

Tần Sở Hàm lúc này cũng không chống chọi được nữa mà ngất xỉu do kiệt sức. A Lục tranh thủ tắm rửa lại, cạo đi râu đã muốn che khuất nửa mặt dưới. Trầm Giai và Lý Á Kỳ cũng tranh thủ tẩy trần, Lý Á Kỳ còn giúp Tần Sở Hàm thay bộ đồ khác rồi ném áo cưới đi không thương tiếc.

Cứ như thế phân công nhau qua lại chăm sóc cho cả hai người, đồng thời cũng chăm sóc lẫn nhau.

P/s: Hết ngược hết ngược!!!!! *đập bàn tuyên bố* =)))))))

*tung bông tung hoa* An An mừng quá má ơi!!!! Hết ngược rồi huhuhu :((((((((((

Mẹ An sẽ bù đắp cho các con nha nha T_T