Chúng tôi chạy đến khi kiệt sức. Rachel giúp cả bọn tránh được những cái bẫy, nhưng chúng tôi chẳng có đích đến cụ thể nào – chỉ là tránh xa ngọn núi đen sì đó và tiếng rống đầy giận dữ của Kronos.

Chúng tôi dừng lại ở một đường hầm bằng đá trắng ẩm ướt, giống như một phần của hang động tự nhiên. Tôi không nghe thấy tiếng gì phía sau, nhưng cũng chẳng cảm thấy an toàn hơn chút nào. Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt màu vàng không tự nhiên đó nhìn chăm chăm vào chúng tôi từ khuôn mặt của Luke, và cảm giác rằng chân tay tôi đang dần hóa đá.

“Tớ không đi xa hơn được nữa đâu,” Rachel ôm ngực thở hổn hển.

Annabeth đã khóc suốt dọc đường chúng tôi tháo chạy. Giờ cô ấy sụp xuống và đặt cằm lên hai đầu gối. Tiếng khóc của cô ấy vang vọng khắp đường hầm. Nico và tôi ngồi cạnh nhau. Cậu ta để kiếm cạnh thanh Thủy Triều của tôi và thở một cái nhè

“Điều đó thật tệ,” cậu ta nói, làm tôi nghĩ đến những điều tôi đã làm.

“Em đã cứu sống tất cả,” tôi nói.

Nico lau bụi đang bám trên khuôn mặt. “Đổ lỗi cho mấy cô gái vì đã kéo em đi theo. Đó là thứ duy nhất họ có thể đồng tình với nhau. Bọn em cần phải giúp anh, nếu không anh sẽ làm mọi thứ rối tung lên.”

“Thật tuyệt làm sao khi họ đã rất tin tưởng anh.” Tôi chiếu đèn pin quanh động. Nước nhỏ từ thạch nhũ xuống như những giọt mưa quay chậm. “Nico... em... em đã tự mình bộc lộ thân phận đấy.”

“Ý anh là sao?”

“Bức tường bằng đá đen đó? Nó thật ấn tượng. Nếu trước đó Kronos không biết em là ai thì giờ ông ta biết rồi đấy – một đứa con của Địa Ngục.”

Nico nhíu mày. “Ghê gớm nhỉ.”

Tôi không nói thêm gì nữa. Có lẽ Nico đang cố che giấu nỗi sợ hãi, và tôi không thể trách cậu ta.

Annabeth ngẩng đầu lên. Mắt cô ấy đỏ hoe vì khóc. “Chuyện... chuyện gì xảy ra với Luke vậy? Chúng đã làm gì anh ấy?”

Tôi kể với cô ấy những gì tôi nhìn thấy trong cỗ quan tài, và việc mảnh cuối cùng của linh hồn Kronos đã nhập vào cơ thể Luke như thế nào khi Ethan Nakamura thề phục vụ cho Kronos.

“Không,” Annabeth nói. “Không thể thế được. Anh ấy không...”

“Hắn đã tự dâng hiến chính mình cho Kronos,” tôi nói. “Tớ xin lỗi, Annabeth. Nhưng Luke đi rồi.”

“Không!” cô ấy khăng khăng. “Cậu nhìn thấy Rachel ném trúng anh ấy mà.”

Tôi gật đầu, nhìn Rachel đầy cảm phục. “Cậu đã ném trúng mắt chúa tể các thần Titan với một cái lược nhựa màu xanh.”

Rachel hơi bối rối. “Đó là thứ duy nhất tớ có.”

“Nhưng cậu đã nhìn thấy mà,” Annabeth khăng khăng. “Khi nó đâm trúng anh ấy, chỉ trong một giây, anh ấy đã rất kinh ngạc. Rồi sau đó quay trở lại bình thường.”

“Vậy có lẽ Kronos chưa hoàn toàn chiếm giữ cơ thể đó,” tôi nói. “Điều đó không có nghĩa là Luke đang bị sai khiến.”

“Cậu muốn anh ấy trở thành ma quỷ, phải vậy không?” Annabeth gào lên. “Cậu chẳng biết biết gì về anh ấy trước đây, Percy. Tớ thì biết rõ đấy!”

“Cậu sao thế?” tôi ngắt lời cô ấy. “Sao cậu luôn bảo vệ hắn ta?”

“Thôi nào hai người,” Rachel nói. “Ngừng tranh cãi đi.”

Annabeth quay sang phía Rachel. “Đừng xen vào chuyện này, cô gái con người ạ! Nếu không phải cô...”

Không biết cô ấy định nói gì tiếp theo, nhưng giọng cô ấy nghẹn lại. Cô ấy gục đầu xuống và bắt đầu khóc một cách đau khổ. Tôi muốn an ủi cô ấy nhưng lại chẳng biết làm thế nào. Tôi vẫn thấy choáng váng, như thể tác động của việc làm thời gian chậm lại của Kronos đã ảnh hưởng lên não của tôi. Tôi chỉ không thể hiểu những gì mình vừa nhìn thấy. Kronos còn sống. Hắn đã được vũ trang. Và có lẽ ngày cuối cùng của thế giới đã đến rất gần rồi.

“Chúng ta phải đi tiếp thôi,” Nico nói. “Hắn sẽ cho quái vật đuổi theo chúng ta.”

Không ai đủ sức để đi nữa, nhưng Nico nói đúng. Tôi gắng gượng dậy và giúp Rachel đứng lên.

“Mới nãy cậu đã làm rất tốt,” tôi bảo với cô ấy.

Cô ấy cố nở một nụ cười yếu ớt. “Ừm, đúng vậy. Tớ không muốn cậu chết.” Cô ấy đỏ mặt. “Ý tớ là... chỉ vì, cậu biết đấy. Cậu nợ tớ quá nhiều thứ. Nếu cậu chết thì tớ đòi nợ ai đây?”

Tôi quỳ xuống cạnh Annabeth. “Này, tớ xin lỗi. Chúng ta cần phải đi tiếp thôi.”

“Tớ biết,” cô ấy nói. “Tớ... tớ ổn mà.”

Rõ ràng là cô ấy không ổn tí nào. Nhưng cô ấy đã đứng lên được và chúng tôi tiếp tục đi.

“Trở lại New York,” tôi nói. “Rachel, cậu có thể...”

Người tôi đông cứng lại. Cách chúng tôi vài mét, đèn pin của tôi quét qua và dừng lại chỗ một cục vải đỏ đang nằm trên mặt đất. Đó là một chiếc mũ lưỡi trai Rasta: cái mũ mà Grover vẫn thường hay đội.

Tay tôi run run khi tôi nhặt chiếc mũ lên. Có vẻ nó đã bị một đôi bốt khổng lồ đầy bùn đất của ai đó giẫm lên. Sau tất cả những gì tôi trải qua ngày hôm nay, tôi không thể không nghĩ rằng không hay đã xảy ra với Grover.

Sau đó tôi thấy một thứ khác. Sàn động đầy bùn và ẩm ướt là do nước nhỏ xuống từ các thạch nhũ. Có những dấu chân lớn như của Tyson, và những dấu chân nhỏ hơn – là móng dê – dẫn về phía trái.

“Chúng ta phải đi theo họ,” tôi nói. “Họ đi theo lối này. Chắc là mới đây thôi.”

“Thế còn Trại Con Lai thì sao?” Nico nói. “Không còn nhiều thời gian đâu.”

“Chúng ta phải tìm họ,” Annabeth nói. “Họ là bạn chúng ta.”

Cô ấy nhặt cái mũ nhàu nát của Grover lên và lao về phía trước.

Tôi theo sau, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Đường hầm thay đổi luôn. Nó dốc đứng ở những góc rất kỳ cục và nhớt nhúa vì hơi ẩm. Phân nửa thời gian của chúng tôi là trượt chân và lướt đi chứ không phải đi bộ.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được cuối đoạn dốc và nhận ra mình đang ở trong một cái động lớn với những cột măng đá rất to. Ở giữa động là một con sông ngầm, và Tyson đang ngồi bên bờ sông ôm Grover trong lòng. Mắt Grover nhắm chặt. Chân tay cậu ấy không cử động.

“Tyson!” Tôi hét lên.

“Anh Percy! Đến đây nhanh!”

Chúng tôi chạy đến chỗ cậu ẩy. Grover chưa chết, nhờ ơn các vị thần, nhưng cả người cậu ấy lạnh ngắt như sắp chết.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” tôi hỏi.

“Rất nhiều chuyện,” Tyson lẩm bẩm. “Rắn to. Chó to. Nhiều người cầm kiếm. Nhưng rồi... bọn em đến gần chỗ này. Grover rất kích động. Cậu ta bỏ chạy. Rồi bọn em đến được căn phòng này, và cậu ta ngã. Thế đấy.”

“Cậu ấy có nói gì không?” tôi hỏi.

“Cậu ta nói, ’Chúng ta ở rất gần rồi.’ Rồi sau đó cậu ta đập đầu vào đá.”

Tôi quỳ xuống cạnh cậu ấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Grover ngất đi là ở New Mexico, khi cậu ấy cảm nhận được sự hiện diện của thần Pan.

Tôi chiếu đèn pin quanh động. Những tảng đá sáng lấp lánh. Đầu bên kia là lối thông sang một cái hang khác, nơi có những cột pha lê khổng lồ trông như những viên kim cương. Và ở bên kia lối vào đó

“Grover,” tôi gọi. “Dậy đi.”

“Uhhhhhhhh.”

Annabeth quỳ xuống bên cạnh và té nước sông lạnh như băng vào mặt cậu ấy.

“Phù!” Mí mắt cậu ấy run run. “Percy? Annabeth? Đây...”

“Không sao đâu,” tôi nói. “Cậu ngất đi. Sự hiện diện đó quá mức đối với cậu.”

“Tớ... tớ nhớ rồi. Thần Pan.”

“Ừm,” tôi nói. “Có cái gì đó rất mạnh đằng sau cánh cửa đó.”

Tôi làm một bài giới thiệu nhanh vì Tyson và Grover chưa bao giờ gặp Rachel. Tyson nói với Rachel rằng cô ấy thật xinh đẹp, việc đó khiến mũi Annabeth mở to như thể cô ấy chuẩn bị phun lửa vậy.

“Dù sao đi nữa,” tôi nói. “Đi thôi, Grover. Dựa vào tớ này.”

Annabeth và tôi giúp cậu ấy đứng dậy, và chúng tôi cùng nhau lội qua dòng sông ngầm. Nước chảy khá xiết và cao đến tận thắt lưng chúng tôi. Tôi giữ cho mình khô ráo bởi đó là khả năng dễ như trở bàn tay của tôi, nhưng nó không giúp được những người khác. Tôi vẫn cảm nhận được sự lạnh giá giống như đang lội qua một đống tuyết.

“Tớ nghĩ chúng ta đang ở động Carlsbad Caverns(17),” Annabeth nói trong khi răng va lập cập. “Có lẽ là vùng đất chưa được khai phá.”

“Carlsbad ở New Mexico,” cô ấy nói. “Điều này giải thích cho mùa đông năm ngoái.”

Tôi gật đầu. Việc bất tỉnh của Grover xảy ra khi chúng tôi đi xuyên qua New Mexico. Đó là nơi cậu ấy cảm thấy gần với năng lượng của thần Pan nhất.

Chúng tôi ra khỏi chỗ nước và tiếp tục đi bộ về phía trước. Khi những cột pha lê trở nên lớn hơn, tôi bắt đầu cảm thấy năng lượng tỏa ra từ phòng bên cạnh. Tôi đã từng chứng kiến sự hiện diện của các thần, nhưng lần này hoàn toàn khác. Da tôi ngứa ran với nguồn năng lượng sống. Sự mệt mỏi của tôi như tiêu tan hết, như thể tôi vừa được ngủ một giấc ngon lành. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình khỏe mạnh hơn, giống như những cái cây trong đoạn phim quay nhanh. Và mùi hương trong động cũng hoàn toàn không giống khi ở trong đường hầm ẩm thấp, tối tăm. Nó có mùi của các loại cây và các loại hoa và một ngày hè ấm áp.

Grover khóc thút thít đầy sung sướng. Tôi cũng quá ngạc nhiên đến độ không nói được lời nào. Ngay cả Nico cũng trở nên á khẩu. Chúng tôi cùng bước vào động, và Rachel thốt lên, “Ồ, ối chà.”

Các bức tường sáng lấp lánh với pha lê – đỏ, xanh lá và xanh da trời. Trong thứ ánh sáng kỳ lạ, những cái cây kỳ lạ mọc lên – hoa lan khổng lồ, các cây hoa hình ngôi sao, những thân cây nho trổ quả mọng màu cam và màu tím dọc trên tường đá. Sàn động dường như được phủ một lớp rêu mềm mịn. Trên đầu, trần nhà còn cao hơn cả nóc nhà thờ, nó đang sáng lấp lánh giống như một dải ngân hà gồm hàng triệu vì sao. Ở giữa động là một cái giường kiểu La Mã, gỗ được mạ vàng có hình giống chữ U quăn tít, đi kèm với những tấm nệm bằng nhung. Những con vật đi thơ thẩn quanh đó – nhưng đó là các loài thú đáng lẽ phải tuyệt chủng từ lâu: Một con chim cưu, một con gì đó giống như loài lai giữa sói và hổ, một con thuộc bộ gặm nhấm đủ to để làm mẹ của tất cả lũ chuột lang, và vừa lang thang đằng sau giường, dùng vòi nhặt những quả mọng là một con voi ma mút khổng lồ.

Một thần rừng già đang nằm trên giường. Ông quan sát khi chúng tôi tiến lại gần, mắt ông ấy xanh hệt như bầu trời. Cả bộ tóc xoăn lẫn râu của ông đều bạc trắng. Ngay cả lông dê trên chân ông ấy cũng lấm tấm những sợi bạc. Đôi sừng của ông lớn vô cùng – cong và nâu bóng. Chắc chắn ông ấy không thể nào giấu chúng xuống dưới mũ như Grover vẫn làm. Quanh cổ ông treo một bộ ống sáo bằng cây sậy.

Grover quỳ sụp xuống trước giường. “Chúa tể Pan!”

Vị thần rừng mỉm cười nhân hậu, nhưng mắt ông đầy buồn bã. “Grover, thần rừng dũng cảm yêu quý của ta. Ta đã chờ con lâu lắm rồi.”

“Con... con bị lạc đường,” Grover xin lỗi.

Thần Pan cười to. m thanh đó thật tuyệt vời, giống như ngọn gió đầu mùa của mùa xuân, cả hang như tràn ngập với niềm hy vọng. Con hổ-sói thở dài và kê đầu lên đầu gối của thần. Con chim cưu mổ một cách trìu mến lên móng của thần Pan, tạo nên một âm thanh kỳ lạ từ mỏ con chim. Tôi thề là âm thanh đó đang nói Đó là một Thế Giới Nhỏ Bé.

Tuy nhiên, trông thần Pan rất mệt mỏi. Cả thân hình của ông ấy mờ mờ ảo ảo giống như được tạo ra bằng Màn Sương Mù.

Tôi để ý thấy các bạn của tôi đều đang quỳ. Khuôn mặt họ đầy vẻ kính sợ. Tôi cũng

“Ngài có một con chim cưu biết ngâm nga à?” tôi hỏi một câu ngu ngốc.

Mắt vị thần lấp lánh. “Đúng, đó là Dede. Cô nàng diễn viên nhỏ của ta.”

Con chim cưu Dede trông có vẻ khó chịu. Nó mổ vào đầu gối thần Pan và ngân nga một bài gì đó nghe như một bài hát trong lễ truy điệu.

“Đây là nơi đẹp nhất!” Annabeth nói. “Nó đẹp hơn bất cứ tòa nhà nào được xây dựng.”

“Ta vui vì cô thích nó,” thần Pan nói. “Đây là một trong những nơi cuối cùng còn sót lại của tự nhiên. Vương quốc phía trên của ta đã biến mất, ta sợ là vậy. Chỉ còn sót lại những mỏ quặng. Những mảnh sống nhỏ bé. Nơi này sẽ vẫn giữ được sự yên tĩnh... lâu hơn một chút.”

“Thưa ngài,” Grover nói, “xin Người hãy cùng con quay về! Hội đồng Trưởng Lão sẽ không bao giờ tin điều này! Họ sẽ vui mừng lắm! Người có thể cứu lấy thiên nhiên!”

Thần Pan đặt tay lên đầu Grover và xoa xoa mái tóc quăn của cậu ấy. “Con còn quá trẻ, Grover ạ. Quá tốt và chân thật. Ta nghĩ ta đã chọn đúng.”

“Chọn?” Grover ngạc nhiên. “Con... con không hiểu.”

Hình ảnh của thần Pan nhấp nháy, và biến thành khói trong giây lát. Con chuột lang khổng lồ chạy lon ton vào phía dưới giường với tiếng ré vì khiếp sợ. Con voi ma mút cũng kêu lên đầy lo lắng. Con Dede giấu đầu vào sau cánh. Sau đó thần Pan xuất hiện trở lại.

“Ta đã ngủ qua hàng thiên niên kỷ,” vị thần nói trong đau khổ. “Giấc mơ của ta đã trở nên tối tăm. Ta tỉnh dậy thất thường, và mỗi lần như thế thời gian tỉnh thức của ta lại ngắn đi. Giờ chúng ta đang ở điểm kết thúc rồi.”

“Cái gì?” Grover khóc lóc. “Không thể! Người ở ngay đây cơ mà!”

“Thần rừng yêu quý của ta,” thần Pan nói. “Ta đã cố cảnh báo thế giới, từ hai nghìn năm trước. Ta đã thông báo điều đó với với Lysas, một thần rừng rất giống con. Cậu ta sống ở Ephesos, và cậu ấy cũng cố gắng thông báo cho cả thế giới.”

Mắt Annabeth mở to. “Một câu chuyện cũ. Một thủy thủ đi qua bờ biển Ephesos và nghe thấy giọng nói phát ra từ bờ, ‘Hãy nói với mọi người rằng thần Pan vĩ đại đã chết.’”

“Nhưng điều đó là không đúng! nói.

“Các con không bao giờ tin điều đó,” thần Pan nói. “Các thần rừng tốt bụng, cứng đầu như các con không chấp nhận cái chết của ta. Và ta yêu các con vì điều đó. Nhưng các con chỉ trì hoãn một việc tất yếu xảy ra. Các con chỉ kéo dài cái chết đau đớn, kéo dài, giấc ngủ lúc chạng vạng u ám của ta. Nó cần được chấm dứt.”

“Không!” Giọng Grover lạc đi

“Grover yêu quý,” thần Pan nói. “Con phải chấp nhận sự thật thôi. Người bạn đồng hành của con, Nico, cậu ấy hiểu điều đó.”

Nico chậm rãi gật đầu. “Ông ấy đang chết. Đáng lẽ ông ấy phải chết lâu rồi. Đây... đây chỉ giống như một hồi ức thôi.”

“Nhưng các vị thần không thể chết,” Grover nói.

“Họ có thể tan biến,” thần Pan nói, “khi tất cả những gì họ cần bảo vệ không còn nữa. Khi họ thôi không còn sức mạnh, và khi nơi lãnh địa thần thánh của họ biến mất. Grover yêu quý của ta à, thiên nhiên giờ chỉ còn lại rất nhỏ, bị kiệt quệ đến nỗi không vị thần nào cứu vớt nổi nữa. Vương quốc của ta mất rồi. Đó là lý do tại sao ta cần con truyền thông điệp. Con phải quay lại Hội Đồng. Con phải nói với các thần rừng, các nữ thần cây, và các tinh linh khác của tự nhiên, rằng chúa tể Pan đã chết. Kể cho họ cái chết của ta. Vì họ cần phải thôi chờ đợi việc ta đến cứu giúp họ. Ta không thể. Các con phải tự cứu giúp lấy chính mình. Mỗi người các con cần phải...”

Vị thần dừng lại và nhíu mày nhìn con chim cưu khi lại nó bắt đầu ngâm nga.

“Dede, mày đang làm gì vậy?” thần Pan hỏi. “Mày lại hát bài Kumbaya nữa đấy à?”

Dede nhìn lên và chớp chớp đôi mắt màu vàng một cách ngây thơ vô tội.

Thần Pan thở dài. “Mọi người đều hoài nghi. Nhưng như ta nói, Grover yêu quý, mỗi người các con cần phải nghe lời kêu cứu của ta.”

“Nhưng... không thể!” Grover rên rỉ.

“Hãy mạnh mẽ lên,” thần Pan nói. “Con đã tìm thấy ta. Và giờ con phải để ta ra đi. Con phải trông nom tinh thần ta. Nó có thể không còn được gìn giữ bởi một vị thần. Nó phải được gìn giữ bởi tất cả các con.”

Thần Pan nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt xanh trong vắt, và tôi nhận ra ông ấy không chỉ nói đến các người rừng. Ông ấy muốn đến các con lai và cả con người nữa. Tất cả mọi người.

“Percy Jackson,” vị thần nói. “Ta biết những gì con chứng kiến ngày hôm nay. Ta hiểu những hoài nghi của con. Nhưng ta báo cho con tin này: khi thời gian đến, con sẽ không bị sự sợ hãi thống trị nữa.”

Ông quay sang phía Annabeth. “Con gái của Athena, thời khắc của con cũng đến rồi. Con sẽ đóng một vai trò rất lớn, dù đó không phải là điều con vẫn tưởng tượng.”

Sau đó ngài ấy nhìn Tyson. “Cậu Cyclops, đừng tuyệt vọng. Các anh hùng thường không sống theo mong đợi của chúng ta đâu. Nhưng con, Tyson – tên tuổi của con sẽ sống mãi qua nhiều thế hệ Cyclops. Và quý cô Rachel Dare...”

Rachel lưỡng lự khi vị thần gọi tên cô. Cô ấy lùi lại như thể thấy mình có tội hay gì đó, nhưng thần Pan chỉ mỉm cười. Ông ấy đưa tay lên như một lời chúc phúc.

“Ta biết con luôn nghĩ mình không thể sửa chữa được sai lầm,” ông nói. “Nhưng con cũng quan trọng như cha con vậy.”

“Tôi...” Rachel ấp úng. Một giọt nước mắt rơi xuống má cô.

“Ta biết giờ con sẽ không tin điều này,” thần Pan nói. “Nhưng hãy chờ đợi những cơ hội. Chúng sẽ đến thôi.”

Cuối cùng, ông quay trở lại với Grover. “Thần rừng yêu quý của ta,” thần Pan ôn tồn nói. “Con sẽ giúp ta mang thông điệp chứ?”

“Con... con không thể.”

“Con có thể,” thần Pan nói. “Con là người mạnh mẽ và dũng cảm nhất. Trái tim con thật chân thành. Con đã tin vào ta nhiều hơn tất cả mọi người, và đó là lý do tại sao con phải mang thông điệp, và tại sao con phải là người đầu tiên giúp ta giải thoát.”

“Con không muốn thế.”

“Ta hiểu,” vị thần nói. “Nhưng tên của ta, Pan... đầu tiên có nghĩa là mộc mạc. Con biết điều đó chứ? Nhưng qua nhiều năm nó trở thành tất cả. Linh hồn của thiên nhiên cần phải được trao cho tất cả mọi người. Con cần phải nói với mỗi một người mà con gặp: Nếu muốn tìm thần Pan, thì hãy nhận lấy tinh thần của ông ấy. Hãy tái tạo lại thiên nhiên, từng chút từng chút một, mỗi một chút dù là nhỏ ở tại chính nơi ở của người đó trên thế giới. Bạn không thể chờ đợi bất cứ người nào khác, ngay cả một vị thần, làm việc đó cho bạn.”

Grover quệt mắt mình. Rồi sau đó từ từ đứng lên. “Con đã dành cả đời để tìm Người. Giờ... con giải thoát cho Người.”

Thần Pan mỉm cười. “Cảm ơn con, thần rừng yêu quý của ta. Phép lành cuối cùng của ta.”

Ông ấy nhắm mắt và sau đó vị thần tan biến đi. Màn sương trắng chia thành những làn năng lượng nhỏ, nhưng trông chúng không đáng sợ như thứ năng lượng màu xanh mà tôi nhìn thấy ở Kronos. Nó tràn ngập căn phòng. Một cuộn khói bay thẳng vào miệng tôi, Grover và những người khác, nhưng tôi nghĩ Grover được nhiều hơn. Các tinh thể tối dần. Các con vật nhìn chúng tôi buồn bã. Cô chim cưu Dede thở dài thườn thượt. Rồi tất cả chúng chuyển sang màu xám và tan thành tro bụi. Dây nho cũng héo đi. Và giờ chỉ còn lại chúng tôi trong động tối om với cái giường trống không.

Tôi bật đèn pin.

Grover hít một hơi dài.

“Cậu... cậu ổn chứ?” tôi hỏi cậu ấy.

Trông cậu ấy buồn và già hẳn đi. Cậu ấy lấy cái mũ của mình từ Annabeth, phủi bùn và đội nó ngay ngắn lên đầu tóc xoăn của cậu ấy.

“Chúng ta phải đi thôi,” cậu ấy nói, “và nói với họ. Thần Pan vĩ đại đã qua đời.”