“Cậu có nghĩ hắn ta hết đá rồi không?” tôi lẩm bẩm.

“Bơi đi!” Grover giục giã.

Cậu ấy và Clarisse lao mình vào làn sóng. Annabeth bám vào cổ Clarisse và cố gắng khoả nước bằng một tay. Bộ Lông Cừu Vàng ướt nhẹp nặng trĩu kéo cô ấy xuống.

Nhưng sự chú ý của con quái vật không dồn vào Bộ Lông Cừu Vàng.

“Mày, thằng Cyclops oắt con kia!” Polyphemus gào lên. “Đồ phản bội lại đồng loại!”

Tyson cứng người lại.

“Đừng nghe hắn!” Tôi cãi lại. “Đi thôi.”

Tôi kéo tay Tyson, nhưng như thể tôi đang kéo một ngọn núi vậy. Cậu ấy quay lại và đối mặt với tên Cyclops già kia. “Ta không phải là kẻ phản bội.”

“Ngươi đã cứu bọn con người kia!” Polyphemus hét lớn. “Một lũ trộm cắp!”

Polyphemus ném tảng đá thứ nhất. Tyson gạt nó sang một bên bằng nắm đấm của mình.

“Không phải là kẻ phản bội,” Tyson vẫn cãi. “Và ngươi không phải là đồng loại của ta.”

“Chết hay chiến thắng” Polyphemus nhảy bổ vào con sóng nhưng chân hắn vẫn bị thương. Hắn lập tắc bị trượt chân và ngã dập mắt. Điều này thật buồn cười, trừ việc hắn bắt đầu gượng đứng lên, nhổ nước biển và gầm lên.

“Percy!” Clarisse kêu lên. “Nhanh lên!”

“Đi đi,” Tyson giục tôi. “Tớ sẽ chặn Tên Xấu Xí To Lớn này.”

“Không! Hắn sẽ giết cậu mất.” Tôi đã mất Tyson một lần và không muốn lặp lại lần nữa. “Chúng ta sẽ cùng chiến đấu với hắn.”

“Cùng nhau.” Tyson nhất trí.

Tôi rút thanh kiếm ra.

Polyphemus thận trọng tiến về phía trước, bước một cách khập khiễng. Nhưng cánh tay của hắn không có gì bất ổn. Hắn ném tảng đá thứ hai. Tôi nhảy sang một bên nhưng tôi vẫn sẽ bị nghiền nát nếu như nắm đấm của Tyson không đập tan tảng đá thành những mảnh vụn.

Tôi lệnh cho biển cả dâng sóng. Một cột sóng cao sáu mét, nâng tôi lên đỉnh sóng. Tôi cưỡi sóng hướng về phía tên Cyclops và đá vào mắt hắn, nhảy qua đầu hắn khi nước bắn hắn bay thẳng vào bờ.

“Tiêu diệt mày!” Polyphemus lắp bắp. “Tên trộm Bộ Lông Cừu Vàng!”

“Mày đã ăn trộm Bộ Lông Cừu Vàng!” Tôi kêu lên. “Mày đã dùng nó để nhử các thần rừng tìm tới cái chết của họ!”

“Thì sao? Thịt các thần rừng rất ngon!”

“Bộ Lông Cừu Vàng nên được dùng để chữa trị. Nó thuộc về những người con của các vị thần!”

“Ta cũng là một đứa con của các vị thần!” Polyphemus vụt về phía tôi nhưng tôi nhảy sang một bên. “Cha Poseidon, hãy nguyền rủa tên ăn trộm này!” Giờ đây hắn nhìn càng khó nhọc hơn, như thể không nhìn thấy gì nữa. Và tôi nhận ra rằng hắn chỉ đang tấn công vào hướng có tiếng nói của tôi.

“Thần Poseidon sẽ không nguyền rủa ta,” tôi nói và lùi lại khi tên Cyclops vồ lấy không khí. “Ta cũng là con trai của thần ấy. Thần sẽ không chơi trò con yêu-con ghét.”

Polyphemus gầm lên. Hắn nhổ cây ôliu ra khỏi vách đá và đập nó vào chỗ tôi vừa đứng không lâu. “Loài người không như chúng ta. Lũ bẩn thỉu, gian xảo, dối trá!”

Grover đang giúp Annabeth lên tàu. Clarisse đang điên cuồng vẫy tôi, kêu gào tôi tới đó.

Tyson làm một vòng quanh Polyphemus, cố gắng tấn công phía sau hắn.

“Thằng nhãi ranh!” tên Cyclops lớn tuổi hơn nói. “Mày ở đâu? Giúp ta.”

Tyson dừng lại.

“Ngươi đã không được nuôi dạy đúng!” Polyphemus rên rỉ, lắc cái dùi cui bằng cây ôliu. “Người anh em mồ côi đáng thương của ta! Hãy giúp ta nào!”

Không ai di chuyển cả. Không có âm thanh nào, trừ đại dương dậy sóng và tiếng đập của con tim tôi. Rồi Tyson bước lên phía trước, nhấc tay lên đầy phòng thủ. “Đừng đánh, người anh em Cyclops của ta. Hãy bỏ xuống…”

Polyphemus quay lại và quất mạnh về phía giọng nói.

“Tyson!” Tôi gào lên.

Cái cây đã đập vào cậu ấy với một sức mạnh có thể đập tôi bẹp dí thành chiếc bánh pizza Percy với nhiều ô liu. Tyson bắn ngược về phía sau kéo theo một đường rãnh dài trên cát. Polyphemus đuổi theo sau cậu ấy nhưng tôi hét lên, “Không!” và dùng thanh Thuỷ Triều tấn công hắn trong chừng mực mà tôi có thể. Tôi hy vọng sẽ đâm được vào phía sau đùi của Polyphemus nhưng tôi nhảy lên cao hơn một chút.

“Blaaaaaaaah!” Polyphemus kêu lên như lũ cừu và vung cái cây của hắn về phía tôi.

Tôi thụp xuống nhưng vẫn bị rạch phía sau lưng bởi một tá nhánh cây nhọn. Tôi đang bị chảy máu, thâm tím và kiệt sức. Con chuột lang trong tôi muốn chạy trốn. Nhưng tôi kìm nén nỗi sợ hãi của mình.

Polyphemus lại vung cái cây lần nữa, nhưng lần này tôi đã sẵn sàng. Tôi túm lấy một cành cây khi nó lướt qua, lờ đi những vết đau trên bàn tay khi tôi giật mạnh lên phía trời và để tên Cyclops nâng tôi lơ lửng trong không gian. Khi lên đến giữa đỉnh, tôi buông tay ra khỏi cành cây và rơi thẳng xuống mặt tên không lồ - đáp cả đôi chân xuống đúng con mắt hư của hắn.

Polyphemus tru lên đau đớn. Tyson túm hắn lại và đẩy hắn quỵ xuống. Tôi rơi xuống bên họ - gươm trong tay, trong khoảng cách thọc được vào tim con quái vật. Nhưng khi gặp phải ánh mắt của Tyson và tôi biết mình không thể làm điều đó. Thế này không đúng.

“Thả hắn ra đi,” tôi nói với Tyson. “Chạy thôi.”

Với nỗ lực phi thường cuối xùng, Tyson đẩy tên Cyclops lớn hơn đáng nguyển rủa đó ngã nhào và chúng tôi ra sức chạy về phía nước.

“Ta sẽ nghiền nát ngươi ra!” Polyphemus kêu lên, gập đôi người lại trong đau đớn. Đôi tay khổng lồ của hắn ôm chặt lấy con mắt mình.

Tyson và tôi lao vào trong những con sóng.

“Chúng mày đâu rồi?” Polyphemus gào lên. Hắn nhấc cái dùi cui bằng cây lên và ném nó xuống nước. Nước bắn tung toé về phía chúng tôi.

Tôi gọi một luồng nước đến để đưa chúng tôi đi và chúng tôi bắt đầu tăng tốc. Tôi đang bắt đầu nghĩ tới việc luồng nước đưa chúng tôi đến con tàu thì Clarisse gào lên trên boong, “Quá tuyệt, Jackson! Vào ngay mặt mày, Cyclops!”

Im đi, tôi muốn quát lên.

“Rarrr!” Polyphemus nhấc một tảng đá lên. Hắn ta ném nó về phía tiếng nói của Clarisse nhưng ném chỉ được một quãng ngắn, trượt cả Tyson và tôi.

“Yeah, yeah!” Clarisse trêu chọc. “Ngươi ném như một kẻ hết hơi vậy! Dạy ngươi một bài học khi cố gắng cưới ta, đồ ngu!”

“Clarisse!” Tôi kêu lên, không thể nhịn nổi nữa. “Im đi!”

Nhưng quá muộn rồi. Polyphemus đã ném một tảng đá khác, lúc này tôi chỉ có thể vô vọng nhìn nó bay vèo qua đầu và đâm sầm vào thân con tàu Queen Anne’s Revenge.

Bạn sẽ sẽ không thể tin được con tàu có thể chìm nhanh như thế nào. Chiếc Queen Anne’s Revenge kêu răng rắc, trĩu xuống và nghiêng về phía trước như thể nó đang lao xuống trên một cái cầu trượt vậy.

Tôi chửi rủa và lệnh cho biển cả đẩy chúng tôi đi nhanh hơn về phía trước nhưng các cột buồm của con tàu đã chìm nghỉm mất rồi.

“Lặn đi!” tôi nói với Tyson. Và ngay trước khi một tảng đá khác kịp bay tới , chúng tôi đã mau chóng ngụp xuống dưới nước.

Các bạn tôi đang chìm rất nhanh, gắng bơi một cách vô vọng trong những dải bong bóng dài của phần thân con tàu vỡ.

Không nhiều người nhận ra rằng, khi con tàu chìm xuống, nó hoạt động như một cái phễu tiêu nước kéo thụt xuống mọi thứ xung quanh. Clarisse là một người bơi rất khỏe nhưng thậm chí cô ta giờ đây cũng không thể bơi ra khỏi con tàu đang chìm đó. Grover điên cuồng đạp lung tung với bộ móng guốc. Annabeth đang bám vào Bộ Lông Cừu Vàng – nó lấp lánh trong nước như một dải sóng đầy những đồng vàng drachma.

Tôi bơi về phía các bạn dù biết rằng mình không đủ sức lôi họ lên. Điều tồi tệ nhất là các mẫu gỗ đang xoáy tít quanh họ. Không một sức mạnh nào của tôi với nước có thể giúp được nếu tôi bị một thanh xà đập vào đầu.

Chúng ta cần giúp đỡ, tôi nghĩ.

Đúng vậy. Tiếng của Tyson to và rõ ràng vang lên trong đầu tôi.

Tôi nhìn về phía cậu ấy và giật mình. Cho dù từng nghe thấy các thần biển và thủy tinh linh khác nói với tôi ở dưới nước trước đây, nhưng với Tyson thì... Tyson là con trai của thần Poseidon. Chúng tôi có thể giao tiếp với nhau dưới nước.

Cầu vồng, Tyson nói.

Tôi gật đầu, nhắm chặt mắt lại và tập trung, thêm vào sau câu nói của Tyson. CẦU VỒNG! Chúng tôi cần các bạn!

Ngay lập tức, những vật thể tỏa sáng lung linh xuất hiện trong bóng tối bên dưới – ba con ngựa có đuôi cá đang “phi” nước đại về phía chúng tôi còn nhanh hơn tốc độ của cá heo. Cầu Vồng và các bạn nó thoáng nhìn về phía chúng tôi và dường như đọc được cả suy nghĩ của chúng tôi. Chúng phóng nhanh vào đống đổ nát và ngay sau đó vọt lên trên trong một đám bong bóng nước – Grover, Annabeth và Clarisse mỗi người đang bám chặt lấy cổ một con cá ngựa.

Cầu Vồng – con to nhất – đang mang theo Clarisse. Nó lao về phía chúng tôi và cho phép Tyson túm vào bờm. Bạn của nó – con đang mang theo Annabeth – cũng làm như vậy với tôi.

Chúng tôi lao lên mặt nước và cao chạy xa bay khỏi hòn đảo của Polyphemus. Phía sau, tôi còn nghe thấy tiếng tên Cyclops gào lên trong chiến thắng.

“Ta đã làm được rồi! Cuối cùng ta cũng nhấn chìm được Không ai cả!”

Tôi hy vọng hắn không bao giờ phát hiện ra mình đã lầm.

Chúng tôi lướt trên mặt biển, hòn đảo co rút lại thành một chấm nhỏ và biến mất.

“Đã làm được,” Annabeth thì thào trong kiệt sức. “Chúng ta...”

Cô ấy áp mặt vào cổ con cá ngựa và nhanh chóng thiếp đi.

Tôi không biết lũ cá ngựa có thể đưa chúng tôi đi bao xa. Tôi không biết nơi chúng tôi sẽ đến. Tôi chỉ để Annabeth tựa vào cho cô ấy không bị ngã, bọc cô ấy trong Bộ Lông Cừu Vàng mà chúng tôi đã phải trả giá quá nhiều để có được và âm thầm nói lời cảm ơn.

Điều này nhắc nhở tôi... Tôi vẫn còn thiếu các vị thần một món nợ.

“Cậu là một thiên tài!” Tôi bình thản nói với Annabeth.

Rồi tôi gối đầu lên Bộ Lông Cừu Vàng, và trước khi kịp nhận ra, tôi cũng ngủ thiếp đi.