NHẬT KÍ # 21

ZADAA

(@Phantom1340 type)

Một thảm kịch. Một thảm kịch không hề báo trước. Tụi mình không kịp trở tay. Với tất cả những gì mình đã trải qua, chắc hai bạn nghĩ là mình đã quen với những chuyện như thế này rồi. Không đâu. Mình vẫn luôn bị bàng hoàng như bao giờ. Bây giờ bọn mình phải nhặt nhạnh những mảnh vỡ và tiếp tục tiến bước. Nhưng có một điều mình có thể nói là tốt: vụ này làm bước tiếp theo của tụi mình khá rõ ràng.

Mark và Courtney, một lần nữa mình lại đang viết nhật ký trong nhà của Loor. Tụi mình sẽ không còn ở lại đây lâu nữa. Ngày mai bắt đầu cuộc hành trình rồi. Chứa chan hy vọng. Mình đã sẵn sàng. Hay ít ra là mình sẵn sàng hơn so với lần viết nhật ký trước cho hai bạn.

Thật khó hiểu. Mình đang bắt đầu cảm thấy mình là hai con người khác nhau. Mình vẫn là Bobby Pendragon quen thuộc của hai bạn, vẫn tha thiết được về nhà, với đời sống thật sự của mình. Nhưng trên nhiều phương diện, mình đã đổi khác. Mình đã thấy quá nhiều, cả khủng khiếp lẫn kỳ diệu, làm mình không thể không nghĩ mình không còn là con người cũ nữa. Mình không thích thế. Mình muốn mình là mình. Nhưng với tất cả những gì đang xảy ra, con người cũ của mình sẽ không sống sót được lâu. Đó là lý do mình tự bắt buộc bản thân thay đổi nhiều hơn nữa. Tất cả chỉ để được sống còn. Cay nghiệt là: càng tự ép mình thành người mới, càng cảm thấy đang giết bỏ một Bobby ngày nào. Mình căm ghét chuyện này, nhưng không còn chọn lựa nào khác nữa. Không còn! Nếu như mình muốn “quanh quẩn” trên đời này đủ lâu để ngăn chặn Saint Dane.

Nhưng ngay lúc này, mình cần nhớ lại mấy tuần trước, để có thể kể lại tất cả những gì đã xảy ra vào nhật ký.

* * *

Trong địa bàn của Rokador, nằm sâu dưới thành phố Xhaxhu, ba đứa mình đứng đối diện ống dẫn. Lúc này, đường hầm đá đưa tới các lãnh địa hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng sẽ không tĩnh lặng lâu đâu.

Saangi bực tức nói:

- Không cần thiết! Em có thể làm được việc này. Đâu cần phải nhờ người khác giúp.

Loor kiên nhẫn giải thích:

- Sẽ có ngày em là một chiến binh tài giỏi. Nhưng bây giờ chúng ta cần giúp đỡ. Ngay hôm nay.

Không hề báo trước, Saangi rút cây gậy sau lưng, quay gậy vòng vòng, quỵ gối, phang mạnh vào bắp chân mình. Mình bật kêu lên:

- Ui da! Làm gì vậy?

Saangi nói với Loor:

- Phản xạ em nhanh hơn anh ta nhiều. Anh ta có thể học hỏi từ em.

Mình xoa chân, rồi lập tức giật cây gậy trong tay Saangi:

- Xì! Đưa đây.

Loor nhẹ nhàng tước vũ khí của mình. Thấy cô ta tủm tỉm cười, mình nổi quạu:

- Cô thấy ngộ nghĩnh lắm à? Quất mạnh hơn đàn ông, đau thấy mồ chứ bộ.

- Sợ bị quất đau thì không học được đâu. Anh muốn học không?

Hừ! Câu hỏi dễ thương ghê! Nhưng thật tình, ý nghĩ bị đập te tua trong khi tập luyện chẳng hấp dẫn mình tí ti nào. Những vết thương của mình mới lành. Tuy không thấy đau đớn mấy nữa, nhưng sức còn yếu, người còn cứng đờ. Bây giờ lại phải tình nguyện bị hành xác, thì chính xác là... không hấp dẫn. Mình đã quá đau đớn vì Saint Dane rồi. Nhưng chơi bóng làm sao tránh khỏi bị bầm dập trong tập luyện, chơi quyền anh làm sao tránh khỏi bị loi. Nếu muốn học chiến đấu, mình phải làm quen với chuyện bị ăn đòn. Không thèm xoa chân đau nữa, mình quả quyết bảo Loor:

- Tôi chịu nổi.

Nhìn Saangi, mình thấy con bé chảnh ra mặt.

Trao vũ khí lại cho Saangi, Loor dặn dò:

- Em lo một phần công việc này. Nhớ phải kiên nhẫn.

Saangi gài cây gậy vào đai, đứng khoanh tay, bĩu môi thấy mà ghét. Ghi nhớ: phải coi chừng con nhóc này.

Đúng lúc đó ống dẫn hoạt động. Vách đá rên rẩm nhè nhẹ như xương khớp của một ông già làm việc quá tải. Giống như mình gần đây. Nhìn vào ống dẫn, mình thấy một đốm sáng xa xa. Có người đang tiến lại phía tụi mình. Càng lại gần, ánh sáng càng lớn hơn. Mình nghe tiếng nhạc rộn rang. Đó luôn là thông báo một chuyến du hành qua ống dẫn. Một lúc sau vách đá tan thành pha lê. Trước khi bịt mắt trước ánh sáng chói lòa, mình còn kịp thấy cánh đồng sao bên kia bức tường trong suốt. Dù du hành qua ống dẫn đã thành chuyện bình thường, nhưng mình vẫn không hiểu nó vận hành ra sao, ai tạo dựng ra. Chắc chắn sẽ có ngày khám phá ra được, nhưng mình thường cố không nghĩ đến chuyện đó quá nhiều. Vì còn quá nhiều điều quan trọng trong vũ trụ mình chưa hiểu biết, khiến mình đau đầu nhức óc.

Nhạc trỗi lên lớn hơn. Vị khách kia đã đến nơi. Một giây sau, ánh sáng tan biến, pha lê trở lại là vách đá cứng rắn, và ống dẫn lại tĩnh lặng như trước.

Đứng trước tụi mình là một gã cao lớn, có vẻ nguy hiểm với một thanh kiếm bên hông. Hắn mặc bộ giáp nặng nề hơn của Loor, và không hở một chút xíu thịt da, vì hắn đến từ một lãnh địa không có cái nóng thiêu đố như Zadaa. Mình biết, vì mình đã từng ở đó. Muốn tới cổng ống dẫn, hắn phải leo qua núi lởm chởm, vượt qua cánh đồng tuyết mênh mông, mới tới được ống dẫn trong một hang động kín đáo. Hắn trạc tuổi mình, nhưng cao lớn hơn nhiều. Trông hắn giống một hiệp khách giang hồ từng chi tiết nhỏ.

Hắn cũng ngẫu nhiên trở thành một Lữ khách của Denduron.

Mình lên tiếng:

- Chào Alder. Chúc mừng cậu tới Zadaa.

- Ống dẫn chẳng giống tí nào như tôi vẫn tưởng.

Giọng hơi run, Alder tiến một bước, bị vấp, loạng choạng. May mà tụi mình đỡ kịp trước khi anh ta bị ngã.

Alder bối rối:

- Xin lỗi. Tôi vẫn còn ngất ngư vì chuyến đi.

Saangi chưng hửng hỏi:

- Đây là hiệp sĩ dũng cảm chị muốn nhờ huấn luyện Pendragon sao? Một gã hậu đậu thì có!

Loor nghiêm mặt nói ngay:

- Alder là một Lữ khách. Em phải tỏ ra tôn trọng anh ấy.

Alder ngượng nghịu nói:

- Cô bé nói đúng đó. Tôi hậu đậu. Nhưng là một gã hậu đậu biết tác chiến.

Quay nhìn mình, anh ta nhoẻn cười:

- Chào! Pendragon, cậu thay đổi quá.

Hai đứa mình ôm choàng lấy nhau, như... hai con gấu. Alder rất mạnh. Tóc nâu dài. Nhưng không là một tên đẹp trai đâu. Vì mặt anh chàng quá... bự. Mũi bự. Miệng bự. Mắt to thô lố. Trông chẳng hấp dẫn chút nào. Nhưng nhìn vào mắt Alder, người ta thấy ngay sự chân thật và lương thiện. Cơ thể anh ta không có lấy một lóng xương “xảo trá”. Nghĩ sao nói vậy. Anh ta thật sự là một đứa trẻ lớn xác, hơn là một hiệp sĩ Bedoowan tài năng. Mình sẽ tin tưởng phó thác tính mạng cho con người này. Đúng ra thì, mình đã từng tin tưởng phó thác mạng sống cho con người này. Và mình sắp làm lại điều đó. Mình bảo Alder.

- Cả hai chúng ta đều trưởng thành hơn một chút.

Alder buông mình ra, dang hai tay về Loor, sẵn sàng ôm cô vào lòng. Nhưng Loor không quen với trò này. Đứng bất động, hai tay buông thõng, cô thản nhiên nói:

- Chào Alder, rất vui được gặp anh.

Hai tay chới với, Alder đứng thộn ra. Buông tay xuống, anh chàng ậm ừ rồi nhìn Saangi, hỏi:

- Còn đây là ai?

- Tôi là Saangi, phụ tá của chị Loor. Chính tôi đã viết thư cho phụ tá của anh, yêu cầu anh tới đây.

Mình hỏi Alder:

- Phụ tá của cậu là ai?

- Một người Milago. Chồng cô ta bị Saint Dane giết trong một buổi lễ Chuyển giao.

Mình biết Alder nói tới ai. Trên Denduron, những nông dân Milago bị bắt làm nô lệ trong hầm mỏ, khai thác một khoáng sản quí màu xanh, gọi là minh thạch, cho giai cấp thống trị. Người Bedoowan. Khi tới Denduron, Saint Dane đặt ra một tục lệ tàn bạo: chọn một người Milago, rồi bắt thợ mỏ đào đủ số minh thạch bằng trọng lượng người đó. Lễ Chuyển giao là buổi lễ cân trọng lượng người thợ mỏ tội nghiệp với khối lượng minh thạch đào được trong ngày. Nếu không đủ, người thợ mỏ Milago sẽ bị giết. Mình đã chứng kiến một buổi lễ Chuyển giao không đủ chỉ tiêu. Người thợ mỏ bị giết ngay trước mắt vợ anh ta. Mình rất hạnh phúc nói rằng: chính mình, Loor và Alder đã dẹp bỏ việc khai thác những mỏ đó. Tụi mình đã hạ Saint Dane trên Denduron. Bây giờ tụi mình lại cùng nhau sẵn sàng ngăn chặn hắn trên Zadaa.

Alder nói:

- Nghe nói cậu bận rộn lắm, Pendragon. Hình như cuộc phiêu lưu của chúng mình trên Denduron chỉ là bước khởi đầu.

- Khá bận. Nhưng mình đang nóng lòng nghe chuyện trên lãnh địa của cậu.

- Cậu sẽ vui đấy. Badoowan và Milago đang cùng tái thiết thôn làng của người Milago bị tàn phá khi mỏ thuốc súng tak bị nổ.

- Lâu đài của họ bị phá hủy, bây giờ người Bedoowan ở đâu?

Alder ha hả cười:

- Ở trong làng Milago. Cậu không nhận ra nổi đâu. Nơi đó phát triển lắm rồi.

- Nghĩa là... Tất cả là một đại gia đình hạnh phúc?

- Không hoàn hảo lắm, nhưng yên bình và người Milago không còn phải xuống hầm mỏ nữa. Tương lai tươi sáng rồi.

Không gì làm mình sung sướng hơn khi nghe những thông tin đó. Denduron đã cận kề bước ngoặt, và tụi mình đã hành động đúng cách. Nhưng nhớ lại chuyện này mình hơi buồn, vì nó làm mình nghĩ tới cậu Press. Mình vẫn còn mường tượng thấy cậu đứng sau cái xe trượt cổ lỗ đó, bay qua tuyết, lao những ngọn giáo vào mấy con gấu quig.

Mình thẫn thờ nói:

- Cho mình biết tin về Rellin, nữ hoàng Kagan và...

Thình lình Alder lùi một bước, cúi xuống, rút con dao gài nơi bắp chân, phóng vào giữa mình và Loor. Hai đứa mình kinh ngạc né tránh. Mình quay phắt lại sau, xem anh ta phóng dao vào vật gì. Điều trông thấy làm hai chân mình bủn rủn.

Như mình đã nói trước đây, hang động ngầm có ống dẫn được đào trong sa thạch nâu, giống như loại cát xây dựng tất cả những ngôi nhà ở Xhaxhu. Ra vào phải leo bằng những hốc vịn nhỏ, đục trên vách gồ ghề. Những hốc này dẫn lên một kẽ đá tối om, chỉ vừa đủ cho một người lách qua. Kẽ đá cheo leo kết thúc bằng một cửa sập trước một buồng kho của người Rokador. Alder đã phóng dao lên bức tường có những hốc vịn tay đó.

Cú phóng chính xác chết người. Bị xiên trên tường cát là một con rắn. Một con rắn to đùng. Chắc đang lao xuống từ kẽ đá dẫn đến cửa sập, bị mũi dao của Alder xuyên qua đầu. Mình quay lại, vừa kịp thấy toàn thân nó rơi từ trên xuống. Chết ngắc. Con rắn dài cả hai mét, đầu vẫn còn bị con dao của Alder gắn chặt vào lớp sa thạch mềm.

Saangi sững sờ, nhìn Alder đầy khâm phục:

- Xin lỗi vì đã nghi ngờ tài năng của anh, Alder.

Alder ngượng nghịu nói:

- Có thể tôi là một kẻ hậu đậu vụng về, nhưng cũng là một kiếm khách đấy.

Mình không ưa rắn. Rắn chẳng có gì hay ho cả. Im lìm, lén lút và có thể giết người. Không sao ưa nổi. Nhưng loại rắn này ghê tởm nhất. Mình đã gặp một con trong lần trước tới Zadaa. Mình nói:

- Quig đó.

Alder hỏi lại:

- Quig?

Mình đáp:

- Trên Denduron chúng là gấu. Trên Trái Đất Thứ Hai chúng là chó. Tại Cloral chúng là cá mập. Còn ở đây, chúng là rắn. Những con rắn ghê tởm, to đùng.

Không còn gì là cô chiến binh nhỏ tuổi kênh kiệu nữa, Saangi bỗng trở thành cô bé đầy lo lắng khi ngỡ ngàng hỏi:

- Sao chúng lại xuất hiện lúc này?

- Quig chỉ xuất hiện khi Saint Dane không muốn chúng ta sử dụng ống dẫn. Biết chuyện này nói với tôi điều gì không?

Alder vội hỏi:

- Điều gì?

- Nó có nghĩa là chúng ta đang làm đúng. Saint Dane bắt đầu cảm thấy như ngồi trên lửa. Đã tới thời điểm khởi hành.