NHẬT KÍ #20

(TIẾP THEO)

ZADAA

(@trongtai_ct type)

Saangi ra lệnh:

- Đừng nhúc nhích. Nếu chị cứ ngọ nguậy thế này chỉ kéo dài lâu hơn thôi.

Lần đầu tiên mình nghe một người ra lệnh cho Loor. Hay có lẽ phải nói là, lần đầu tiên mình thấy Loor tuân lệnh. Saangi là một cô phụ tá nhỏ tuổi hơn, nhưng thái độ của cô bé như một bà mẹ nghiêm khắc săn sóc con cái. Loor bứt rứt ngồi im, trong khi Saangi khâu vết thương trên cánh tay cô. Mình nói thật đó. Kim. Chỉ. Da. Ghê quá! Vết thương do con quái zhou gây ra không sâu, nhưng đủ nghiêm trọng cần phải khâu lại. Với những chiến binh tầm cỡ như thế này, thì đó là chuyện nhỏ. Thậm chí, Loor không hề nhăn mặt. Nhưng mình phải quay đi, nếu không phát ói ra sàn nhà Loor mất. Như vậy… hơi bị mất lịch sự.

Saangi biết. Cô bé hỏi:

- Anh có sao không, Pendragon?

Mình nói dối:

- Nhằm nhò gì. Tôi còn thấy nhiều vết thương khiếp hơn nhiều.

Loor và Saangi nhìn nhau. Họ biết mình cố làm bộ tỉnh. Cần phải thay đổi đề tài, nếu không sẽ bị lộ tẩy mất. Mình nói:

- Những gì diễn ra tại đó không công bằng. Đáng lẽ cô phải là người thắng cuộc.

Loor bảo:

- Anh nói đúng. Không công bằng. Đáng lẽ Saangi không nên can thiệp vào.

Câu trả lời làm mình bất ngờ. Nhìn Saangi, mình thấy cô bé không phản ứng.

Loor tiếp:

- Ngay khi Saangi vào cuộc, trận đấu đã kết thúc. Người ngoài không được phép can thiệp vào. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra sau đó, đội chúng tôi cũng vẫn sẽ là đội thua.

Mình kêu lên:

- Nhưng Saangi đã cứu mạng cô.

- Tôi sẽ phải tìm ra cách để cứu mạng mình.

Mình không cãi. Sự thật, rất có thể cô làm được.

- Tôi phải nói với cô một điều: theo tôi, toàn bộ chuyện đấu với zhou dường như… hơi bị quá khích. Họ đã phát hiện ra trong cái giếng đó có bao nhiêu nước?

Loor rầu rĩ:

- Giếng khô! Ngay sau khi cạn kiệt, chẳng có mạch nước nào tuôn lên nữa.

- Vậy là sáu chiến binh Ghee liều mạng giết một quái vật hai đầu để… chẳng được gì?

- Nước chỉ là cái cớ. Tình trạng căng thẳng đang lớn dần trong nội bộ Ghee. Hôm nay là vấn đề nước. Chẳng bao lâu nữa là vấn đề cai trị tương lai của Xhaxhu và Zadaa.

Mắt vẫn chăm chú vào những mũi khâu, Saangi nói thêm:

- Rồi có thể là tới Halla.

Mình hỏi:

- Cô có ý kiến gì về Saint Dane trong vụ này không?

Loor nhìn thẳng mắt mình, trả lời:

- Chưa. Đó là lý do anh đang có mặt tại đây.

Đúng. Đó là lý do mình có mặt tại nơi này. Ngồi trong căn hộ bụi bặm, nóng hôi hổi, trong một kim tự tháp bằng đá, nơi cư ngụ của giai cấp chiến binh, trên một lãnh địa toàn sa mạc, xa cách quê hương hàng nhiều năm ánh sáng, nhìn bạn mình đang được khâu vá vết thương, để cùng nhau tìm cách ngăn chặn một con quỷ tàn phá tất cả những gì hằng có. Đúng, có thể tóm tắt tình hình là thế. Chợt ý nghĩ nhìn công việc vá víu thịt da không còn gì là quá ghê sợ nữa.

Loor nói:

- Pendragon, các Lữ khách đã hoàn tất tốt nhiệm vụ. Anh cũng vậy. Nhưng bây giờ trận chiến đến với lãnh địa quê hương tôi. Tôi không có ý nói là Zadaa giá trị hơn những lãnh địa khác, nhưng nếu bảo: Zadaa đối với tôi không quan trọng hơn là tôi nói dối. Chúng ta sẽ không thất bại tại đây. Saint Dane sẽ bị ngăn chặn.

Cô nói đúng. Ít ra là phần Lữ khách. Cho đến lúc này, chúng mình đã hoàn tất tốt nhiệm vụ ngăn chặn mưu đồ của Saint Dane kiểm soát Halla. Denduron, Cloral, Trái Đất Thứ Nhất và Eelong đều là những thắng lợi. Hắn đã cố gắng đẩy những lãnh địa đó vào hỗn loạn, và lần nào tụi mình cũng có thể dập tắt dã tâm của hắn. Chỉ một lần thất bại xảy ra tại Veelox. Lãnh địa đó suy sụp vì con người đã chọn sống trong một thế-giới-ảo-huyền-tưởng, thay vì sống trong thực tế. Aja Killian, Lữ khách tại đó, vẫn đang cố gắng hết sức giữ cho Nguồn Sáng Đời Sống của máy siêu vi tính hoạt động và dân chúng còn sống. Hy vọng duy nhất của chúng mình về lãnh địa đó là, phải làm cho Saint Dane thất bại… vĩnh viễn. Có thể, tới lúc đó, chúng mình mới có thể trở lại Veelox, giúp Aja tái thiết lãnh địa này.

Bốn chúng mình chọi một, nhưng chẳng hề đơn giản. Chúng mình đã bắt Saint Dane phải quay lưng lại những lãnh địa đó, nhưng chiến thắng luôn phải trả với một giá đắt. Mình không thể ngăn được cảm giác rờn rợn rằng: để dành được chiến thắng, Saint Dane đã lần lượt tỉa dần lực lượng của tụi mình. Một câu cách ngôn cổ đã nói thế nào về việc thắng một trận đánh nhưng thất bại trong cuộc chiến nhỉ? Vì lãnh địa nào cũng quan trọng, nên cuộc chiến này không chỉ là một trận đánh. Vấn đề rõ ràng là tụi mình không còn mạnh như trước đây, mà cuộc chiến thì vẫn còn quá nhiều cam go. Cậu Press của mình đã mất. Cha của Vo Spader cũng không còn. Bà Osa và ông Seegen đều đã bị giết. Viết ra những điều này, mình càng nhận thức nhiều người đã hy sinh đến tận cùng để ngăn chặn Saint Dane như thế nào. Mình không biết cảm giác của mình lúc này là buồn rầu hay tức giận nữa. Có lẽ cả hai. Có một chút sợ hãi để tính toán một cách chín chắn. Đừng bao giờ quên sợ hãi.

Nhưng nào chỉ có thế. Spader và ông Gunny đã bị kẹt lại Eelong khi ống dẫn sụp đổ. (Mình không muốn gợi lại những vấn đề nhức nhối đó, nhưng nếu phải tóm tắt lại, mình không thể không nhắc lại tất cả những chuyện đó. Xin lỗi.) Tại Eelong, chúng mình đã học được bài học cay nghiệt: không thể xáo trộn các lãnh địa với nhau, và chỉ Lữ khách mới có thể sử dụng ống dẫn. Không chỉ hai Lữ khách bị kẹt lại đó, mà ống dẫn sụp đổ đã giết chết Kasha, Lữ khách của Eelong. Cô ta là Lữ khách đầu tiên trong thế hệ tụi mình phải chết. Hy vọng Kasha là trường hợp cuối cùng. Trong lúc đang viết những dòng này, mình nhìn cái bình nhỏ bằng bạc, lưu giữ tro cốt của Kasha. Mình thề, sẽ có ngày mình đưa cô trở lại Eelong. Mình vẫn nuôi hy vọng, bằng cách nào đó, ống dẫn được sửa chữa, hoặc sẽ phát hiện được ống dẫn khác. Không chỉ để đưa tro cốt trở về, mà còn để giải thoát Spader và ông Gunny. Mình cần họ. Cần vô cùng. Nhưng không điều khiển được ống dẫn. Chỉ còn biết hy vọng.

Cho đến bây giờ, tất cả những Lữ khách mình đã gặp đều là những con người khác thường. Mỗi người đều được chọn từ ngay trên lãnh địa quê nhà của họ, để làm nhiệm vụ ngăn chặn âm mưu điên rồ của Saint Dane. Cậu Press cho mình biết, Saint Dane cũng là một Lữ khách. Nếu đúng vậy, mình tự hỏi hắn đến từ lãnh địa nào? Đó có phải là lãnh địa do tội ác ngự trị không? Quê hương của Saint Dane có phải là một nơi mà sự tàn bạo, giết chóc, độc ác là chuyện bình thường? Biết đâu so sánh với những kẻ khác trên lãnh địa đó, hắn là… người tốt. Nếu quả vậy thì khủng khiếp quá.

Không hiểu sao mình lại viết những điều này cho hai bạn. Hai bạn đã biết tất cả rồi mà. Mình nghĩ, ngồi đây, chuẩn bị bắt đầu một chương mới trong đời, nó giúp mình nhìn lại và kiểm tra lại tất cả những gì đã qua. Đôi khi mình nghĩ là mình đã hoàn tất khá tốt công việc. Với một kẻ vẫn không hiểu vì sao được chọn làm Lữ khách – đừng nói chi tới thủ lãnh Lữ khách – mình có thể hãnh diện về cách mình đã giúp làm hỏng kế hoạch quỷ quái của Saint Dane. Nhưng lại có những lúc, thường là những đêm trằn trọc, mình cảm thấy như đầu mình bị quá tải. Mình đã từng phải đưa ra những quyết định khắc nghiệt, và đó không phải là những quyết định luôn luôn đúng đắn. May mắn là còn có những Lữ khách khác gỡ rối cho mình, những khi mình làm hỏng chuyện. Tuy nhiên, mình vẫn không khỏi lo sợ là sẽ có lúc mình hành động quá sai lầm. Lúc đó tụi mình sẽ không kịp trở tay, và sẽ hoàn toàn thất bại trước Saint Dane.

Điều lo sợ này làm mình nhiều đêm mất ngủ.

Quá nhiều nguy hiểm, thậm chí tưởng tượng cũng thấy khó. Saint Dane đang cố gắng điều khiển số phận của mọi thứ hằng tồn tại, hay sẽ tồn tại. Mọi thứ! Thậm chí mình không thể hiểu hết về khái niệm Halla, nói chi hiểu nổi những kẻ ma quái như Saint Dane, chỉ muốn hủy hoại Halla. Trước khi cậu Press đưa mình xa khỏi Trái Đất Thứ Hai, trách nhiệm lớn nhất của mình là làm bài tập ở nhà và… đi đổ rác. Thậm chí nhiều khi mình cũng không đổ rác. Bây giờ, đùng một cái, mình phải lãnh đạo những con người – lực lượng duy nhất ngăn chặn hiểm họa tiêu diệt tất cả những sự sống. Mà mình thì… mới mười sáu tuổi! Đó là mình nghĩ vậy thôi. Vì mình đã mất hết dấu tích thời gian rồi. Khỏi phải nói, chắc chắn là mình thà ở nhà để… đi đổ rác.

Nhưng đó không là… chuyện phải thế thôi. Chỉ còn một cách giữ cho đầu mình được tỉnh táo, là đừng lo lắng về chuyện mình mong muốn mọi thứ theo cách nào, mà hãy xử trí với những gì như vốn đã vậy. Ngập trong tất cả những cảm giác như thế, nên mình phải nhìn về phía trước. Nhưng quá khó! Vì mình không thể không thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Cả con chó Marley của mình nữa. Mình ước ao tất cả chuyện này chưa hề xảy ra. Nhưng nó đã thật sự xảy ra rồi. Mình đang ở đây. Rất có khả năng Saint Dane cũng đang ở đây.

Vì vậy, tụi mình vẫn phải tiếp tục.

Loor gắt bảo Saangi:

- Đủ rồi. Nó sẽ tự lành thôi.

Saangi bỏ kim chỉ xuống, rồi thoa một lớp thuốc mỡ trong suốt dớp dáp lên vết khâu, nói:

- Thuốc này sẽ bảo vệ và giữ cho vết thương khô ráo.

Loor lại gắt:

- Chị biết rồi.

Mình có cảm giác Loor đã từng bị khâu vá vết thương rồi. Cô lấy một miếng vải màu vàng, cuốn quanh cánh tay, phủ kín vết thương. Chỉ cần có thế là cô ổn. Cô chân thành bảo Saangi:

- Cảm ơn em.

Saangi hỏi:

- Em nói thật lòng được chứ?

- Tất nhiên.

- Chiến tuyến đã phân định rõ ràng. Nhưng chị không chấp nhận điều đó. Cứ cố gắng tìm hiểu mọi phe phái, chị đã đặt mình vào một vị trí nguy hiểm. Bằng cách tự liên kết với tất cả mọi người, khi cuộc chiến diễn ra, có thể chị sẽ thấy không có ai bảo vệ mình.

Loor trầm ngâm gật đầu:

- Chị trung thành với hoàng gia Zinj. Vì chị tin rằng hoàng gia là hy vọng tốt nhất để tái lập hòa bình. Nhưng mối lo lắng lớn hơn chính là Saint Dane. Chắc chắn hắn đang hành động để đẩy Zadaa tới gần cuộc chiến. Trừ phi chúng ta tìm ra được mưu đồ của hắn, còn thì ai theo phe nào không là vấn đề, vì toàn bộ Zadaa sẽ bị tàn phá.

- Nhưng các Ghee đều đã chọn đứng về phía nào…

- Không quan trọng. Nếu muốn tìm ra Saint Dane, chúng ta phải đối thoại được với mọi phe phái. Đó cũng là lý do chị và Pendragon phải đi lúc này.

- Em muốn đi cùng hai người.

Loor đứng dậy, đôi chân dài duỗi thẳng. Thật không thể tin nổi cô vừa phải trải qua một trận đấu dữ tợn, suýt bị giết trên bốn lần. Với cô, tất cả chuyện đó chỉ là công việc trong ngày và đã trở thành dĩ vãng rồi. Dễ nể thật!

Loor ra lệnh cho Saangi:

- Không. Em ở lại đây. Bọn chị không đi lâu đâu. Pendragon, theo tôi.

Mình đứng dậy, nói với Saangi:

- Em nghe rồi đó.

Cô bé càm ràm:

- Nếu khi chị cần giúp đỡ thì sao?

Loor nhặt lên cây gỗ dài mà mình từng thấy cô ta sử dụng như một vũ khí rất hiệu quả, gài vào đai sau lưng, nói:

- Saangi, em bắt đầu giống như một bà già khó chịu rồi đó. Chị và Pendragon đủ khả năng tự lo cho mình.

Thật tình mình mong Saangi cùng đi. Càng đông càng vui. Nhưng đây là việc của Loor, vì vậy mình làm thinh. Saangi theo sát gót Loor ra cửa, lên tiếng phản đối:

- Pendragon không là chiến binh. Anh ấy không thể bảo vệ chị bằng em được.

Loor đứng phắt lại, làm Saangi suýt đụng phải cô:

- Đừng đánh giá lầm Pendragon. Em không biết anh ta bằng chị đâu.

Mình nghĩ Saangi có lý. Mình không là một chiến binh. Nếu có ai hy vọng mình bảo vệ Loor y như một “chiến binh” khi hữu sự, thì kẻ đó đã đặt niềm tin lầm người. Mỗi khi tình hình khó khăn, chính Loor mới luôn là người đã kéo mông mình ra khỏi “lửa”.

Saangi quay ngoắt lại, bắn cái nhìn lạnh tanh vào mình. Cô bé mới mười bốn tuổi, nhưng rõ ràng không thiếu vẻ tự tin. Với giọng đầy quyền uy, cô bé nói:

- Công việc hộ vệ và phụ tá của tôi là phục vụ chị Loor. Tôi tôn trọng nhiệm vụ của anh. Xin anh hãy tôn trọng nhiệm vụ của tôi.

Loor giận dữ kêu lên:

- Saangi! Em biết là đang nói với ai không?

- Không sao.

Mình bảo Loor rồi quay qua Saangi, mỉm cười:

- Saangi, tôi không thể bảo em đừng lo ngại, nhưng chúng ta đều đứng về một phe mà.

Saangi không nhượng bộ. Trừng trừng nhìn mình thêm một lúc, cô bé mới chịu lùi lại tránh đường, nói:

- Tôi mong cả hai sẽ trở về đây khi đêm xuống.

Mình vượt qua Saangi, để theo Loor ra phía cửa:

- Tuân lệnh, bà cụ non.

Rồi mình bảo Loor:

- Khiếp quá! Cô bé còn sếp sòng hơn cả cô.

Loor thấy chuyện đó chẳng có gì là khôi hài. Cô đưa cái áo choàng tối màu nặng chịch mình đã mặc khi tới trận đấu zhou, nói gọn lỏn:

- Mặc vào.

Mình nghĩ, cô ta đang cố chứng tỏ: không kẻ nào qua mặt vị trí làm “sếp” của cô được.

Nhận cái áo, mình nói:

- Biết không? Cô giết tôi bằng cái áo này đấy.

Mình đang mặc bộ đồ trắng, mềm mại của Rokador. Áo khoác nhẹ nhàng, bắt chéo nơi thắt lưng và được buộc bằng một dải khăn vải, rất đồng điệu với cái quần cũng màu trắng. Và… đôi xăng-đan. Mình ghét xăng-đan. Với mình, xăng-đan chỉ dành cho những khứa lão cứ nghĩ họ vẫn là dân hippi, hoặc dành cho những cô gái mặc sơ mi vải flanen kẻ ca-rô. Nhưng mình đâu có quyền lựa chọn. Người Batu thấy một thằng da trắng như mình lảng vảng trong thành phố đã đủ rắc rối, nếu thấy mình trong bộ đồ của họ còn nguy hiểm hơn. Chắc chắn họ sẽ kết tội mình là gián điệp. Bên trong, mình mặc cái quần đùi của Trái Đất Thứ Hai. Sau khi đã từng phải khoác lên người đống giẻ rách ghê tởm của Eelong và không có… đồ lót, mình cảm thấy vô cùng thoải mái được trở lại với quần đùi và mặc quần áo vải của người Rokador. Thoải mái thật sự nếu… không phải tròng lên cái áo choàng nặng chịch, nóng nực để ngụy trang.

Mình đã kể là ở Zadaa nóng cỡ nào chưa nhỉ?

Mình hỏi Loor:

- Chúng ta sẽ đi đâu?

- Đi tìm hiểu chúng ta phải chống lại điều gì.

Tụi mình ra khỏi căn hộ, bước qua sân chơi chính của trang trại chiến binh Ghee, để lại Saangi đang tức điên người nhìn theo. Mình bảo:

- Cô bé ấy cứng cỏi thật.

- Saangi rất nghiêm túc trong nhiệm vụ. Nó ước ao trở thành chiến binh, nhưng tôi e tính khí nó quá bốc đồng.

Mình trêu chọc:

- Bốc đồng đủ để bảo lãnh cô thoát khỏi vụ đấu với zhou.

Loor tỉnh bơ, không chút đếm xỉa tới vụ đó:

- Tôi đã bảo với anh: tôi sẽ có cách khác để hạ con quái đó mà!

- Phải rồi!

- Anh nghi ngờ à?

- Tôi hả? Không hề.

Mình cười cười. Mình khoái chọc tức Loor, nhưng sự thật không chút nghi ngờ chuyện cô ta sẽ tìm được cách hạ quái vật mà không cần tới sự trợ giúp của Saangi.

Loor đưa mình qua sân, qua những chiến binh Ghee. Một số đang tập thể dục, số khác đứng thành từng nhóm sôi nổi chuyện trò. Dù chia rẽ, nhưng họ vẫn sống chung trong cùng một trại. Không hiểu tình trạng này còn kéo dài được bao lâu. Nếu mâu thuẫn nặng nề hơn, sự chung sống của những người hùng nóng nảy này có thể trở nên căng thẳng, hoặc thành bạo lực. Giữa cái nóng như thế này, kín mít trong cái áo choàng giống hệt dân Eskimo, chắc trông mình như một thằng ngáo. Nhưng không ai ngăn tụi mình lại. Có lẽ không ai muốn gây chuyện với Loor. Hoặc với một tên Eskimo.

Cô dẫn mình tới một tàu ngựa. Mình chưa bao giờ thấy những con ngựa đẹp và mạnh mẽ như thế. Đây là những con ngựa bình thường, không giống những con zenzen thêm mấy lóng chân như ở Eelong. Loor đóng yên cương bằng da lên hai con. Y chang yên cương miền Tây trên Trái Đất Thứ Hai của chúng mình. Nhảy lên ngựa, lập tức mình và Loor phóng qua đường phố Xhaxhu. Mình cảm thấy khá thoải mái trên lưng ngựa. Ngày còn nhỏ, cậu Press đã dạy mình cưỡi rồi. Sau đó, mình lại có nhiều dịp cưỡi ngựa trên những lãnh địa khác nhau. Mình thật sự thích thú. Trong thâm tâm, mình nghĩ, khi mọi chuyện này kết thúc, nếu có cơ hội về nhà, mình sẽ kiếm một con ngựa.

Song song bên nhau, Loor bảo mình:

- Anh đã từng thấy phần tốt đẹp nhất của Xhaxhu, bây giờ sẽ được thấy thành phố đã trở nên ghê rợn đến thế nào.

Như mình đã viết: thành phố khô khốc. Nhưng “khô” không bao trùm cả thành phố. Vẫn còn chút nước quí giá ri rỉ chảy trong vài máng nước, nhưng không đủ dập tắt cơn khát của mấy trăm thị dân Batu đang quì gối bên cái máng bằng đá, ngong ngóng chờ đợi được một chút xíu nước. Thậm chí có người nhào toàn thân vào máng, khốn khổ liếm từng giọt. Cảnh tượng thật não lòng.

Người dân Xhaxhu mặc áo ngắn, màu sắc rực rỡ. Hồng, xanh nhạt, vàng, cam; với những chuỗi hạt quanh cổ và cánh tay áo. Lần đầu mình tới đây, tất cả hiện ra rực rỡ và sống động. Nhưng bây giờ, họ không có đủ nước tắm rửa, nói gì tới giặt giũ. Màu sắc rực rỡ trở nên dơ dáy, ảm đạm. Ảm đạm là từ rất chính xác để miêu tả thành phố này. Hàng cọ mơn mởn xanh tươi hai bên phố, giờ như những cọc hàng rào chết khô. Không một tiếng nhạc. Chỉ loáng thoáng vài câu chuyện trò, chào hỏi. Toàn thành phố, và người dân của nó, dường như đang héo khô dần thành cát.

Mình hỏi Loor:

- Sao thế này? Trời hoàn toàn không mưa nữa sao?

- Đó chỉ là một phần thôi. Vì tại Xhaxhu này chúng tôi không lệ thuộc vào mưa. Chúng tôi sống nhờ vào những dòng sông ngầm Zadaa. Khó khăn thực sự là ở đó.

- Chuyện gì đã xảy ra với những dòng sông?

- Đó là vấn đề. Vấn đề quan trọng độc nhất. Câu trả lời sẽ quyết định tương lai của Xhaxhu và… lãnh địa Zadaa.

- Cả Halla nữa?

Loor nhún vai. Vẫn chưa có bằng chứng gì về Saint Dane trong vụ này, nhưng khi phát hiện một lãnh địa rối loạn, người dân khốn khổ, chuẩn bị chiến tranh, là những cơ hội cho Saint Dane lẩn quất đâu đó.

Mình hỏi:

- Nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này?

- Tôi không biết. Đó là điều chúng ta phải tìm ra.

Hai đứa mình phóng ngựa ra ngoại vi Xhaxhu. Một bức tường đá đồ sộ bao bọc toàn thành phố. Mình phải nói là khổng lồ mới đúng. Bức tường này cao cỡ năm sáu tầng nhà, được làm bằng những tảng đá to lớn như những chiếc xe tải. Mình không dám tưởng tượng, khi xây dựng bức tường này, người ta đã phải lao động cật lực đến thế nào.

Như đọc được ý nghĩ của mình, Loor nói:

- Bức tường này để ngăn chặn những cuộc xâm lăng. Zadaa không chỉ có hai thị tộc Batu và Rokador. Nhưng chúng tôi là hai dân tộc văn minh nhất. Ngoài sa mạc có nhiều thị tộc sống như loài vật, chúng ăn lẫn nhau…

- Ý cô là họ ăn cắp của nhau để sống?

- Không. Tôi nói là chúng ăn thịt lẫn nhau. Nhiều thị tộc trên Zadaa… ăn thịt đồng loại.

Ôi! Thú vị thật!

- Các Ghee được huấn luyện để bảo vệ Xhaxhu, cũng là bảo vệ lòng đất của Rokador. Bức tường này là phòng tuyến đầu tiên của chúng tôi. Nó cũng bảo vệ môi trường nữa. Một cơn gió lốc bất ngờ có thể tung cát vào thành phố suốt mấy tiếng đồng hồ.

Khi ra khỏi một khoảng nút trên tường (tường không có cửa), thấy những ụ cát khổng lồ dâng cao sát bên ngoài bức tường, mình hỏi:

- Giông lốc có thường nổi lên không?

- Rất thường. Nhiều khi liên tục. Bây giờ lực lượng phân tán như thế này, tôi không hiểu chúng tôi sẽ xoay trở sao khi có giông bão.

Mình thoáng tự hỏi: liệu Saint Dane có thể tạo ra được một cơn giông không. Nhưng chắc khả năng của gã này chỉ có giới hạn, mình nghĩ, hắn không thể làm thay đổi thời tiết đâu. Ít ra là mình hy vọng thế.

Loor đưa mình ra khỏi thành phố mấy trăm mét, để tới một bức tường khác nhỏ hơn. Bức tường này không cao như bức tường bảo vệ quanh Xhaxhu, nhưng cũng dài. Tụi mình tới một góc tường, hai bên trải dài chừng một dặm.

Loor lên tiếng:

- Đây là điều tôi muốn anh được thấy. Nơi này là một trong những nông trại nuôi trồng thực phẩm cho người dân Xhaxhu.

Một phút sau, tụi mình phóng ngựa qua một lỗ tường hổng. Những gì mình thấy bên trong làm tim mình thót lại. Xhaxhu là một thành phố lớn với quá nhiều miệng ăn. Mình tưởng sẽ thấy những luống hoa màu như trên xà-lan nông nghiệp tại lãnh địa Cloral. Nhưng không. Mình chỉ thấy toàn cát. Quá nhiều cát. Chúng mình tiến tới giữa cánh đồng, tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên. Nơi này trông giống một thánh địa Ai-cập hoang tàn hơn là một nông trang. Trống trải đến quái lạ.

Chắc Loor biết mình đang nghĩ gì, nên cô nói:

- Nông dân đành bó tay. Không nước tưới, nên không trồng, không bón, thậm chí không cần cả ngăn cát nữa.

- Nông trang này quan trọng đến thế nào?

- Có bảy nông trại cung cấp lương thực cho Xhaxhu. Nhưng với nguồn nước ít ỏi còn có được, nông dân phải quay sang chăm sóc ba nông trại thôi. Tuy nhiên hoa màu trồng tại ba nơi này quá ít, không đủ cho toàn thành phố. Chúng tôi phải lạm dụng quá nhiều vào ngũ cốc dự trữ. Nhưng chuyện này cũng không thể kéo dài được bao lâu nữa. Sự thật là, chúng tôi đã cận kề cái đói.

- Vậy xem như nông trại này rất quan trọng còn gì.

Đúng lúc đó một chuyện làm mình chú ý. Trước mắt mình nhiều mét, cát đang chuyển động. Một vật gì đó đang di chuyển dưới lớp cát. Một lúc sau, xa hơn mấy mét, lại thêm sự chuyển động nữa. Dù là gì, chúng có một đôi. Mình liếc nhìn Loor. Cô tỏ ra không lo lắng – nhưng có bao giờ Loor tỏ ra lo lắng đâu.

Mình bối rối hỏi:

- Loài quái quỷ gì lang thang ngoài sa mạc này vậy?

- Anh đã thấy lũ rắn quig ở cổng ống dẫn rồi chứ?

- Ừa.

Mình ngập ngừng ừ hứ, chẳng khoái chuyện này chút nào. Nhưng Loor tỉnh bơ:

- Sa mạc này đầy rắn.

Rắn. Rắn là thứ kém vui nhất. Vừa định thúc ngựa vọt gấp ra khỏi đây, mình chợt nghe một tiếng động ngay phía sau. Chỉ là một tiếng thình thịch bình thường vô hại, nhưng vì mới một giây trước, hàng trăm mét quanh mình không hề có một âm thanh, cho nên bất kỳ tiếng động nào cũng có nghĩa là… nguy hiểm. Nhất là lại có rắn đang trườn đi dưới cát. Quay phắt lại, mình tưởng sẽ thấy mấy con rắn ngoi khỏi cát, tấn công. Nhưng thật bất ngờ, không chỉ có hai đứa mình tại đây.

Đứng sau chúng mình là hai người mặc áo choàng trắng. Đầu phủ kín như để tránh ánh sáng gay gắt của mặt trời sa mạc. Cả hai đứng dạng chân, tay cầm một thanh sắt, chắc chắn để làm vũ khí. Mình vội nhìn lại phía trước, xem đám rắn có tiến gần hơn không.

Nhưng không có con rắn nào. Thay vào đó là hai người mặc áo choàng trắng nữa, ngoi lên từ cát, như những tay bơi lội ngoi lên từ nước. Hai gã này giống hệt hai gã trước. Chúng đứng dậy, lăm lăm vũ khí.

Mình kêu lên với Loor:

- Ui da! Không phải rắn!

- Không. Họ là Rokador.

Rokador. Kẻ thù của Batu. Nguy rồi.

Mình bảo cô:

- Có vẻ họ biết cách dùng vũ khí đấy.

Không rời mắt khỏi mấy người Rokador, Loor nói:

- Tất nhiên. Họ là Tiggen bảo vệ. Giống như Ghee, họ là chiến binh.

Ôi trời! Tình hình thêm tệ hại từng giây. Mấy cậu bé hư đốn này sống dưới lòng đất, nhưng quyết định nhoi lên, tung ra cái bẫy. Bẫy hai đứa mình. Chỉ có hai đứa, không chút cơ hội cầu cứu những Ghee từ Xhaxhu. Một cuộc đấu nữa sắp bắt đầu, chỉ có điều lần này, hình như mình lọt ngay giữa cuộc đấu đó.