Chuyển ngữ: Trần

A Trai thi hành. Dây trói cởi ra, tay phải bị lôi ra trước mặt, nền đất lát gạch, khiến những ngón tay kia càng trông mảnh khảnh, trắng trẻo biết mấy. Lưỡi dao đặt lên ngón út lạnh buốt, vừa mới chạm vào đầu ngón tay, Quan Huệ Lương đã gào thét như phát điên. Tầm mắt lung lay, nước mắt tí tách nhỏ giọt xuống đất. Đột nhiên, phập một tiếng, anh giật mình, bất động.

Ngón tay vẫn còn. Tiếng vọng lại từ đằng sau.

Anh Triển đờ đẫn chửi một câu: "Cái đệt, Lôi Tử..."

A Trai quay đầu lại trước. Đột nhiên, bàn tay ấn chặt Quan Huệ Lương buông lỏng, lưỡi dao rơi xuống, lóe lên tia sáng chói mắt. Quan Huệ Lương siết chặt lấy những ngón tay may mắn thoát nạn của mình, quay đầu lại, nhìn thấy Lôi Tử đứng bên chiếc bàn trước cửa sổ, tay phải cầm chiếc rìu nọ. Trên bàn có máu, lượn lờ chảy xuống mặt kính mốc đen sì.

Quan Huệ Lương vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, rùng mình, vùng thoát khỏi tay A Trai. Cả gian buồng lặng như tờ, lặng câm đến đáng sợ. A Triển chợt đá lật chiếc ghế đẩu, chửi Lôi Tử: "Mẹ kiếp mày ăn phải bùa mê thuốc lú gì thế!"

Quan Huệ Lương run lên bần bật.

Lôi Tử thả tay, cán rìu đập xuống bàn kính vang đánh coong một tiếng. Thứ bên kia mặt rìu lộ ra, nằm trong vũng máu tươi là một ngón tay út bị chặt từ đốt thứ hai. Quan Huệ Lương nhìn thấy, bất chợt nhắm nghiền mắt lại.

"Anh." Lôi Tử đẩy A Trai ra, một tay xách cổ áo Quan Huệ Lương lên, kéo dậy, đỡ sau eo anh, đặt anh lên sập, "Em thay nó rồi, đem đi đòi tiền đi."

A Trai bị hắn dọa hết hồn, cúp đuôi như chó, đần người nhìn hắn. Anh Triển tức đến độ mặt đỏ au, dúi tắt ngay điếu thuốc cháy dở vào lòng bàn tay: "Có đáng không? Mẹ kiếp, mày thấy có đáng không?"

Lôi Tử ngồi xuống mé sập, để Quan Huệ Lương trốn sau lưng mình: "Chúng ta giường trên giường dưới tám năm," Hắn bình tĩnh nhìn gã, máu từ ngón tay bị chặt đứt nhuộm đỏ cả quần bò, "xem như là em trả cho anh."

"Trả mả mẹ mày!" Anh Triển nhìn chằm chằm vào tay hắn, gân cổ gào lên, "Tɦασ mẹ lúc chúng ta chia nhau một cái màn thầu, ngủ chung một chăn, còn chẳng biết nó ở đâu nữa kìa? Tám năm! Năm ngày! Mày đem so tao với nó đấy à!"

Lôi Tử có vẻ đã mệt mỏi rã rời, gục đầu: "Anh không muốn tiền nữa à?"

Đương nhiên là muốn. Anh Triển bực bội vò đầu, bình tĩnh lại, quẳng đầu lọc thuốc nhăn nhúm xuống đất, hất cằm về phía A Trai, lệnh cho hắn trói Quan Huệ Lương lại, cầm ngón tay kia đi.

"Này," Lôi Tử thẳng lưng, đầu mướt mồ hôi, "có rượu không?"

Anh Triển chẳng buồn quay đầu, đá văng cửa ra ngoài. Bên ngoài cánh cửa mở bung, loáng thoáng nghe tiếng gã: "A Trai, lấy cho nó đi!"

Rượu là rượu Thiết Sát Sơn, uống còn thừa. Ngoài mặt, Lôi Tử chẳng thể hiện gì, nhưng hẳn là đau đến thắt ruột đi được. Hắn vặn nắp nhựa ra, chuốc cho mình một hớp trước, rồi mới lại ngậm một hớp trong miệng, phun lên vết thương.

"Đệt!" Hắn cúi đầu gằn ra tiếng, cắn hóp má lại, giựt giấy vệ sinh ra băng bó vết thương, rồi cố định vào gốc ngón tay bằng dây thun cột đũa dùng một lần. Máu thấm ra rất nhanh. Quan Huệ Lương lẳng lặng nhìn. Lôi Tử có vẻ rất thành thạo món này, dường như ở trong tù, hắn vẫn luôn dùng cách như vậy để xử lý vết thương.

Chầm chậm thở hắt ra, Lôi Tử chẳng buồn cởi bốt, đã vắt chân nằm lên sập: "Tôi chợp mắt một lát." Hắn nói, nhíu mày khép mắt lại. Quan Huệ Lương nằm xuống bên hắn, đôi mắt ươn ướt chăm chú nhìn hắn, nhìn mu bàn tay khẽ co giật của hắn, và mồ hôi túa đầm đìa trên trán.

Anh cứ nhìn hoài, rồi rũ đầu, có vẻ do dự. Tay bị trói quặt ra sau, bèn dùng gò má và cần cổ đụng chạm, vấn vít, lau đi những giọt mồ hôi nóng hổi của hắn.

Lôi Tử mở mắt, mờ mịt ngẩng nhìn anh. Từ góc độ này, Quan Huệ Lương mờ ảo hệt như một thiên sứ, xa lạ đến vậy, vời vợi chẳng thể chạm tới: "Đợi bọn họ đưa ngón tay ấy đi rồi," Hắn khẽ khàng nói, "Tôi sẽ thả em đi."

Lời bùi tai đến vậy lại chẳng khiến Quan Huệ Lương mảy may rung động. Lôi Tử nâng bàn tay đẫm máu kia lên, mơn trớn tóc anh, "Cứ chạy thẳng về hướng bắc, đừng quay đầu lại."

Nước mắt Quan Huệ Lương phút chốc tuôn ra. Lôi Tử tưởng rằng anh sẽ nói mấy lời đội ơn đội đức gì đó, chẳng ngờ ấp a ấp úng, lắp ba lắp bắp, rốt cuộc lại nói: "Anh... làʍ ŧìиɦ với em đi."

Lôi Tử sững sờ, rồi lập tức nở một nụ cười pha giữa châm biếm và cưng chiều. Cằm nhọn, răng trắng, mắt cười cong cong: "Một năm, không," Hắn quay mặt đi, cố ý không nhìn mặt Quan Huệ Lương nữa, "trở về một tháng thôi, khi nhớ lại những lời vừa nói hiện giờ, nhất định em sẽ hận đến độ muốn quăng cho mình một cái bạt tai."