Đoàn phim tiếp tục quay chụp.

Người thứ hai diễn ở studio là một diễn viên nhỏ mới tầm hai mươi tuổi, tên là Lâm Tịch Thiến.

Vai diễn của cô ấy là con gái ruột của chưởng môn Thiên Diễn tông, tông môn đứng đầu tiên giới, thời gian đầu là một cô gái ngây thơ lãng mạn, sau này vì theo đuổi nam phụ mà mất đi sự trong trắng, hắc hóa trong đêm, trở thành trùm cuối trong sách.

Chu Hướng Nam không thích sử dụng make-up đậm đen để thể hiện sự hắc hóa của nhân vật, bởi vậy Lâm Tịch Thiến phải biểu diễn được sự hắc hóa với make-up đáng yêu.

Đây là một vai diễn rất khó.

Phần lớn các tác phẩm điện ảnh sẽ dùng make-up và trang sức cùng quần áo để thể hiện tính cách của nhân vật. Ví dụ như vai Ma tôn của Từ Thiếu Dương là một ma đầu tàn nhẫn ác độc. Hắn mặc một bộ áo bào dài màu đen nhánh, kết hợp với trang điểm hệ âm trầm, điểm xuyết thêm các đạo cụ rợn người như cành khô hoặc xương cốt khô.

Cho dù hắn chỉ đứng đấy không nói gì cũng khiến người khác cảm nhận đây là Ma tôn tàn bạo ác độc nhất.

Mà Lâm Tịch Thiến phải dùng trang điểm ngây thơ đáng yêu nhất để đóng vai ác tiên tàn nhẫn ác độc.

Sự khó khăn trong đấy không cần nói cũng rõ.

Từ lúc Chu Hướng Nam nói ‘action’, Lâm Tịch Thiến nhập diễn. Cô ngước mắt mỉm cười với đại sư huynh trước mặt, nụ cười ngây ngô sạch sẽ vô cùng, nhưng Hạ Trừng Trừng lại thấy được con người khác trong đôi mắt trong suốt kia của cô ấy.

Cô ấy bị ép làm mất đi trinh tiết, buộc phải khiêng cờ của Thiên Diễn Tông. Cô bị trưởng lão Thiên Diễn Tông và đám chưởng môn của các môn phái khác ép buộc, khiến cô phải hạ mình hợp tác với Ma Tôn, trở thành một ác tiên.

Hạ Trừng Trừng cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong nhân vật này, cũng cảm nhận được sự tủi nhục và không cam lòng bị giấu trong con ngươi của Lâm Tịch Thiến.

Cảnh diễn kết thúc.

Cho đến lúc nghe tiếng gọi của Chu Hướng Nam, Hạ Trừng Trừng mới tỉnh táo lại, cô cảm thán: “Cô bé này diễn rất tốt.”

Hạ Trừng Trừng làm paparazzi thời gian dài, kết hợp với thời gian kiếp trước nữa thì cô gặp không ít diễn viên, Lâm Tịch Thiến không phải là người diễn tốt nhất nhưng có thể xem là người diễn tả được cảm xúc tốt nhất.

“Nhưng sao cô ấy chỉ là thế thân của nữ phụ thứ ba vậy?” Hạ Trừng Trừng lướt nhìn bảng diễn viên, nghi ngờ hỏi.

Chu Hướng Nam cũng không hiểu, quay đầu nhìn về phía Trần Minh Kiệt ngồi bên cạnh.

Ngoài nhân vật chính ra, phần lớn các nhân vật khác đều do Trần Minh Kiệt chịu trách nhiệm.

Trần Minh Kiệt vội giải thích, “Nữ phụ thứ ba có nhiều cảnh đánh nhau, nên phải tìm thế thân để tiện quay phim.”

Hạ Trừng Trừng cau chặt mày: “Vì sao không cho cô bé diễn tốt này đóng vai nữ phụ thứ ba?”

Trần Minh Kiệt nghẹn lời, đối mặt với sự chất vấn của Hạ Trừng Trừng và Chu Hướng Nam, hắn đành tìm cái cớ, “Cô ta…. Kỹ thuật diễn không tốt, chỉ diễn được cảnh này tốt thôi. Nữ phụ thứ ba hiện tại của chúng ta là tiểu hoa Lâm Cầm đang nổi tiếng, tên tuổi và kỹ thuật diễn tốt hơn nhiều!”

“Phải không? Nhưng tôi thấy năng lực diễn của cô ấy không tệ, thế là đủ rồi.”

Giọng nói của Hạ Trừng Trừng mang theo sự khẳng định không cho phép từ chối, nhướn đôi mày lá liễu của mình, “Lịch trình của Lâm Cầm quá kín, bây giờ còn chưa đến thử tạo hình. Đổi người mới, tiền cát-xê rẻ hơn, dễ dàng dạy dỗ hơn nhiều. Anh thấy sao, đạo diễn Chu?”

Chu Hướng Nam im lặng một lát.

Ông luôn biết Trần Minh Kiệt hay giải quyết mọi thứ khá quanh co. Chọn vai diễn của bộ phim điện ảnh nổi tiếng, tư bản khắp nơi đều muốn nhét người của mình vào, sao việc tuyển chọn nhân vật có thể sạch sẽ chứ? Chu Hướng Nam luôn mắt nhắm mắt mở với mấy vai diễn không quan trọng. Huống chi, cảnh diễn của nữ phụ thứ ba trong [Tiên Quyết] rất ít, ngoài thời gian làm phông nền ra thì thời gian để diễn chỉ khoảng mười phút.

Nhưng nếu nhà sản xuất đã nói vậy, Chu Hướng Nam chỉ biết gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy cô ấy diễn không tệ, có thể đóng vai nữ phụ thứ ba.”

Trần Minh Kiệt vội phản đối, “Nhưng đạo diễn Chu, nữ phụ thứ ba đã kí hợp đồng rồi….”

“Nữ chính và nữ phụ thứ hai đã đổi rồi thì còn cần quan tâm một nữ phụ thứ ba à?” Hạ Trừng Trừng híp mắt, dù là cười nhưng nụ cười không vui vẻ tí nào. Cô nhìn Trần Minh Kiệt, “Hay là anh có ý kiến với việc tuyển người của tôi?”

Trần Minh Kiệt nuốt nước miếng. Lúc trước Hạ Trừng Trừng là một diễn viên tuyến ba, chỉ có bối cảnh cứng nên hắn có thể tùy ý cãi nhau với cô.

Nhưng bây giờ đã khác trước rồi.

“Không có.” Trong giọng của Trần Minh Kiệt mang theo mấy phần không cam lòng.

“Vậy quyết định thế đi!” Hạ Trừng Trừng đứng dậy, sửa mép váy, “Phần quay tiếp theo tôi không quản nữa, các vị tự mình xem đi!”

*

Hạ Trừng Trừng rời khỏi studio, đoàn phim tiếp tục quay VCR và chụp ảnh tạo hình của nhân vật, thời gian tới 6 giờ tối, Chu Hướng Nam dặn dò vài câu rồi kết thúc buổi quay chụp.

Trong văn phòng, Lâm Tịch Thiến biết mình được đóng vai nữ phụ thứ ba thì kích động vô cùng.

Hạ Trừng Trừng để cô ấy đóng vai nữ phụ thứ ba!

Mặc dù nữ phụ thứ ba không có nhiều cảnh diễn nhưng lại là miếng bánh mà không ít diễn viên nữ trong showbiz tranh đoạt vỡ đâu. Không ngờ, chỉ một câu của Hạ Trừng Trừng mà cô được đóng vai này.

Nhưng Lâm Tịch Thiến không vui được bao lâu, Trần Minh Kiệt ném hợp đồng đã được kí tốt trước mặt cô!

“Biểu hiện hôm nay của cô không tệ đấy! Ai bảo cô thể hiện trước mặt nhà sản xuất Hạ và đạo diễn Chu như thế hả?!”

Lâm Tịch Thiến sợ hãi rụt đầu: “Không phải nói… chị Cầm không đến được… Em chỉ muốn thể hiện tốt một chút để tránh bị đạo diễn Chu mắng…”

“Biểu hiện tốt một chút?” Trần Mình Kiệt cầm hợp đồng tát lên mặt Lâm Tịch Thiến, “Mày tưởng tao không biết chút suy nghĩ của mày à? Còn không phải muốn thể hiện bản thân để cướp vai diễn này à? Không ngờ, mày làm được đấy!”

“Đạo diễn Trần, em không có!”

Lâm Tịch Thiến nắm chặt ống tay áo của Trần Minh Kiệt, cố gắng giải thích, “Em… Em chỉ sợ biểu diễn tệ sẽ bị đạo diễn Chu đuổi! Thế thân vốn không quan trọng mà! Mẹ em còn đang ở bệnh viện, em không thể mất công việc này được!”

“Mày còn biết mẹ mày bị bệnh nặng cơ đấy?” Trần Minh Kiệt cúi người, nhéo cằm Lâm Tịch Thiến, “Tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng Hạ Trừng Trừng sẽ chống lưng cho mày! Ở khúc tuyển nhân vật, tao là trời! Nếu mày không nghe lời thì tao sẽ lấy lại vai diễn này!”

Đồng tử của Lâm Tịch Thiến chấn động.

Hạ Trừng Trừng là nhà sản xuất phim thật. Nhưng cô ấy chỉ ném tiền vào, thời gian đầu tham gia vào vì sự hứng thú mà thôi, có kiên trì đến ngày khởi động máy không là chuyện khác.

Đến lúc đó, việc tuyển người vẫn là thiên hạ của Trần Minh Kiệt.

Lâm Tịch Thiến ngẩn người nhìn Trần Minh Kiệt, không dám nói gì.

Trần Minh Kiệt lấy một tờ giấy trong ngực ra, nhét vào lòng bàn tay của Lâm Tịch Thiến.

“8 giờ, đến chỗ trong tờ giấy.”

Khóe miệng Trần Minh Kiệt nhếch lên nụ cười, vỗ mặt Lâm Tịch Thiến: “Thể hiện cho tốt vào, nhân vật này là của mày. Nếu không ngay cả thế thân cũng đừng nghĩ!”

Hốc mắt Lâm Tịch Thiến đỏ ửng, sợ hãi gật đầu, “… Em biết rồi.”

Trần Minh Kiệt rời khỏi văn phòng.

Lâm Tịch Thiến ngã ngồi xuống đất, cô ôm lấy hai đầu gối khóc thút thít.

Con đường trong showbiz rất khó đi.

Nhất là diễn viên nữ không có bối cảnh.

Đây là thế giới do tư bản quản lý, có thể nói, mấy nghệ sĩ nữ đang nổi tiếng bây giờ, trừ những ai có gia thế thì phần lớn đều có người bao nuôi.

Lâm Tịch Thiến vốn dĩ không cần đi con đường này, nhưng vào năm cô tốt nghiệp, mẹ cô kiểm tra ra bệnh tim.

Nhân viên đi làm buổi sáng tan tầm buổi chiều không đủ tiền để chữa bệnh cho mẹ.

Cuối cùng, Lâm Tịch Thiến phải chọn con đường vào showbiz.

Chuông điện thoại vang lên, Lâm Tịch Thiến vội nghe máy, bên kia là bác sĩ chữa trị của mẹ, ông nói cho Lâm Tịch Thiến, bệnh của mẹ cô đã bắt đầu xấu đi, cần phải làm phẫu thuật, nếu không bà sẽ không sống qua tháng.

Chi phí phẫu thuật của mẹ là tiền thù lao đóng phim [Tiên Quyết].

Lâm Tịch Thiến lau nước mắt, kiên định nói: “Bác sĩ yên tâm, tôi đã nhận được vai diễn, sau khi kí hợp đồng sẽ có tiền cọc trước, tôi sẽ chuyển cho bệnh viện liền, cũng đủ để làm phẫu thuật cho mẹ!”

“Vậy cô nhanh chuyển đi nhé, mẹ cô không đợi thêm được đâu.” Nói xong, bên kia cúp máy.

Lâm Tịch Thiến ngẩn người nghe tiếng tút tút từ bên kia. Cô mở tay nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay. Mồ hôi làm ướt chữ viết trên tờ giấy, mấy chữ ‘Khách sạn Bạc Lệ’ được viết trên đó cũng mờ đi.

Lâm Tịch Thiến nhìn địa chỉ kia, cười khổ, nước mắt tràn mi.