Ép duyên ( 2 )
Sáng hôm sau, Kim Anh khẽ cựa mình thức giấc. Cô hé mắt ra thì thấy có người đang ngồi nhìn mình , cô giật mình ngồi bật dậy. Là một chàng trai tuấn tú phong độ. Anh mỉm cười trìu mến nhìn cô bằng ánh mắt thân thương nói :- Dậy rồi à.Kim Anh nhíu mày quan sát chàng trai trước mặt. Cô nhìn ra nét gì đó thân quen nhưng nhất thời không phát hiện. Rồi chợt cô reo lên :- Nam huynh.Thế Nam tiến lại gõ đầu cô :- Vẫn nhí nhố như lúc trước.Kim Anh xoa đầu cười :- Thì em vẫn là em chứ là ai đâu.Cô tiếp :- Thôi anh xuống nhà chờ em đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi anh em mình đi ăn sáng. Nhân tiện buôn luôn. Ok.Thế Nam nháy mắt tinh nghịch :- Ok.Rồi anh xuống phòng khách ngồi.Kim Anh làm vệ sinh cá nhận xong cô thay cho mình một bộ cánh thật đẹp: chiếc quần cạp cao màu nâu nhạt kết hợp với chiếc áo sơ mi tay lỡ cổ tàu màu đen cùng với đôi dày búp bê đen thật xinh. Cô bới tóc bùi lên cao tự tin đi xuống lầu.Thế Nam nhìn cô giật mình “ Con bé đã lớn thật rồi”.Kim Anh nhìn ráo rác rồi hỏi :- Ba em đâu rồi anh.- À, bác Phùng qua ăn sáng ở nhà anh rồi hai ông ngồi trò chuyện và đánh cờ. - Ra thế. – Rồi cô dục :- Vậy chúng mình đi thôi.Hai người cùng sánh vai đi ra khỏi nhà. Thế Nam mở cửa xe cho Kim Anh ngồi, rồi mới vào chỗ lái. Hai người không biết cử chỉ thân mật đó đã có một người quan sát thấy khi đứng trên lầu. Anh khẽ nắm chặt tay vào lan can, nhíu mày.Trên đường đi hai an em nói chuyện trên trời dưới đất. Thế Nam dò hỏi cô về chuyện hứa hôn mà hôm qua ba nói cho mình. Nhưng cô ngây ngô có vẻ chưa biết chuyện gì. Anh thở phào nhẹ nhõm . Rồi như nhớ ra điều gì, anh quay sang bảo :- À, anh quên chưa nói cho em một tin mới.Kim Anh vui vẻ :- Tin gì thế ?Anh tỏ ra vẻ thần bí rồi cười hỏi :- Em thử đoán xem.Kim Anh nhìn qua Thế Nam thấy vẻ mặt anh lấp lánh hạnh phúc, cô đoán luôn :- Có bồ rồi chứ gì ?Thế Nam trố mắt nhìn cô :- Sao biết- Nhìn mặt là biết địa chỉ.Hai người cười rộ lên vì những câu nói hài hước của họ. Kim Anh chợt đề nghị.- Anh Nam hay qua đón bồ anh đi chung cho vui nhân tiện giao lưu và cọ sát luôn.Thế Nam cười sặc sụa trước cách ăn nói của Kim Anh :- Thế cũng được.Thế Nam rút điện thoại của anh ra gọi cho Mỹ Hân – người yêu anh, anh bảo cô ra cổng rồi anh đến đón.Khi xe đến anh ra ngoài mở cửa cho cô, Kim Anh biết ý cũng đứng dậy ra ngoài. Mỹ Hân nhìn Kim Anh ngạc nhiên hỏi nhỏ :- Ai vậy anh?Thế Nam cười đáp :- Bà tướng đấy.Anh mở cửa xe cho Mỹ Hân và Kim Anh ngồi vào . Kim Anh kéo dài giọng nói :- Bà tướng nói mà chả ai làm theo.Mỹ Hân không hiểu hai người nói gì. Xe đến nhà hàng “ Qúan lá chợ phiên ” Anh cho xe tấp vào bãi rồi cũng hai người đẹp vào trong tìm chỗ ngồi.Kim Anh bắt chuyện với Mỹ Hân vì thấy cô hiền và ít nói quá :- Chị Hân này.Mỹ Hân ngạc nhiên khi cô gái kia biết tên mình cô lúng túng :- Ơ … dạ .Kim Anh nhìn Thế Nam rồi cười :- Chị không cần lẽ phép dạ thưa với em đâu. Em kém tuổi chị mà.Mỹ Hân ái ngại nhìn cô rồi quay sang nhìn Thế Nam. Kim Anh tiếp :- Em là em anh Nam tên là Kim Anh.Mỹ Hân ngạc nhiên nói :- Ủa, em là em anh Nam à. Sao chị chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến em nhỉ.Kim Anh tếu táo trêu :- Vì bọn em là anh em ruột khác cha khác mẹ mà.Thế Nam phì cười :- Con nhỏ này ăn với chả nói.Mỹ Hân cười theo. Tự dưng cô có cảm tình với cô bé trứơc mặt mình quá. Cô bé rất thân thiện và hòa đồng. Ăn nói tự nhiên không khoa trương hách dịch tí nào cả. Kim Anh thấy hai người cười cô cũng cười xòa theo.Phục vụ bê ba tô bún bò Huế thơm phức ra làm cho Kim Anh quên luôn những chuyện đang nói, cô mời hai anh chị rồi tập trung hết tinh thần vào tô bún thơm lừng mà bao lâu nay cô mới được thử lại. Ăn xong một tô Kim Anh như thấy chưa thấm vào đâu, cô gọi thêm tô nữa, Thế Nam nghe cô gọi mà súyt sặc, Mỹ Hân cũng trố mắt nhìn cô, vừa lúc anh phục vụ cũng bưng tô bún ra nhìn . Nhìn hai người Kim Anh cười một cái rồi cô cầm đũa và muỗng lên tiếp tục “ làm nhiệm vụ”. Ăn xong bát thứ hai Kim Anh cảm thấy no căng. Cô tựa lưng vào ghế xoa xoa bụng thở phì :- Hây … no quá.Mỹ Hân cười trước vẻ tự nhiên của Kim Anh, cô trêu :- Ăn bát nữa cho máu.Kim Anh xua tay lia lịa :- Máu mủ gì. Em no muốn vỡ hồ lô rồi đây này.Thế Nam, Mỹ Hân phì cười trước cử chỉ trẻ con của Kim Anh. Thế Nam ra ý kiến rủ rê :- Hai giờ anh em mình về đón thằng Du rồi 4 đứa mình ra Vũng Tàu chơi mai về.Đang uống nước Kim Anh nghe tên Thế Du cô ho sặc sụa nước sốc lên cả mũi. Mỹ Hân quan tâm :- Sao vậy em.Nói xong cô đưa khăn giấy cho Kim Anh, Kim Anh cầm lấy lau mồm mũi, cô vừa ho vừa nói :- Kô … có gì ạ.Thế Nam tiếp tục ý kiến :- Vậy giờ anh em mình quay về nhà đón Thế Du nhé.Mỹ Hân gật đầu đồng ý. Còn Kim Anh im lặng nhưng trong lòng đang ngầm chống đối. “ Lâu không gặp tên thần chết này, không biết giờ nó sao nhưng chắc vẫn như xưa. Đã xấu còn thích đóng vai ác.”Cả ba đứng dậy. Mỹ Hân và Kim Anh đứng trước cổng nhà hàng chờ Thế Nam vào lấy xe. Thế Nam cho xe vòng về nhà. Ngồi trong xe anh lấy điện thoại ra bấm số Thế Du .Thế Du đang chơi đàn trong phòng chợt nghe thấy tiếng điện thoại. Anh dừng chơi, nghe máy :- Sao anh, em nghe .- Em xuống nhà đi.Thế Du nhíu mày :- Làm gì.- À . Nhân dịp Kim Anh về nước anh vs chị Mỹ Hân cũng Kim Anh rủ em đi Vũng Tàu một chuyến đến mai về. Xuống nhà đi anh đang chờ dưới xe đấy.Thế Du ra lan can ngó xuống đường thấy xe anh mình đang đậu dưới nhà thật, a từ chối :- Nhưng em không có nhà.- Ơ thế nãy giờ anh cứ tưởng em ở nhà , thế giờ em đang ở đâu anh qua.Thế Du từ chối :- Thôi em không đi đâu em có việc rồi em cúp máy đây.Chưa để Thế Nam nói gì thêm Thế Du đã tắt máy cái “ rụp”.Thế Nam nhăn mặt :- Cái thằng ranh này làm gì không biết nữa đang nói thì tắt máy.Mỹ Hân hỏi :- Sao anh, Thế Du có đi không.Thế Nam lắc đầu, Kim Anh mừng thầm “ May quá thần chết không đi”.Thế Nam đành hoãn.- Thôi hôm nay mấy anh em mình đi đâu đó chơi vậy, để dịp khác đi Vũng Tàu cũng được.Kim Anh hưởng ứng luôn : - Đến Suối Tiên đi anh.Mỹ Hân vỗ tay :- Được đấy, đi thôi anh.Thế Nam nhìn hai cô gái, cười :- Kinh nhỉ mới quen mà hợp nhau gớm.Mỹ Hân và Kỳ Anh không hẹn mà cùng hất mặt lên đồng thanh :- Ghen à.Rồi cả ba cùng bật cười khanh khách, Kim Anh thấy Thế Nam và Mỹ Hân khá hợp nhau. Nghe họ nói đã yêu nhau được 4 năm sau khi cô đi 1 năm Thế Nam đã quen được Mỹ Hân. Họ có vẻ rất yêu và hạnh phúc bên nhau . Kim Anh thấy Mỹ Hân là 1 cô gái tốt và thân thiện lại còn rất xinh nữa chứ . Cô cảm thấy mừng cho anh vì đã tìm được 1 nửa cho riêng mình .Cả ba người đi chơi thật vui vẻ. Trên xe tiếng cười, tiếng nói rôm rả không ngừng. Mỹ Hân, Thế Nam không ngừng kể về chuyện tình của mình cho Kim Anh nghe. Còn Kim Anh thì kể những chuyện hài hước khi ở nước ngoài cho hai người nghe.Tối về, Kim Anh nhảy chân sáo lên bậc tam cấp rồi vào nhà. Thấy ba đang ngồi trên ghê sa lông đọc báo, cô sà xuống ôm tay ông :- Ba. Con mới về.Ông Phùng nhìn con trìu mến :- Sao, đi chơi với thằng Nam có vui không con.Kim Anh hớn hở trả lời :- Dạ, vui lắm ạ.Nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ của Kim Anh mà ông Phùng lại hiểu lầm là Kim Anh và Thế Nam có tình cảm với nhau . Ông liền chớp lấy thời cơ nói ra chuyện hứa hôn giữa hai gia đình . Kim Anh nghe xong ngồi thừ người ra , cô lên phòng đóng cửa lại gieo mình xuống giường vắt tay lên trán nghĩ ngợi :” Anh Nam có biết chuyện này kô nhỉ ? “ “ Chắc là kô nên hôm nay mới vô tư dẫn cả người yêu đi chơi với cô cơ mà “ Gay rồi , chuyện này tính sao đây. Ba chỉ cho mình 2 tháng để suy nghĩ về việc này thôi. Mai mình phải sang bàn với ông Nam mới được “Kim Anh nằm suy nghĩ miên man rồi từ từ đi vào giấc ngủ lúc nào cũng kô hay.Thế Nam về đến nhà thì thấy Thế Du đang kéo vali ra sân , anh hỏi :- Em đi đâu vậy- Dọn đến nhà gần trường ở.- Vậy à . Cần anh giúp gì kô ?- Có chứ . Em đang định gọi taxi ,anh về đỡ tốn tiền .Thế Nam húych người Thế Du :- Nhìn phong độ thế mà sột sệt .Thế Du nhún vai :- Tiết kiệm là mốt của sinh viên mà .- Con đại gia Úc mà cũng biết tính tóan từng tí một vậy à ?- Biết chứ chẳng qua là vờ bơ đi như kô biết thôi. Mà sao anh nói nhiều thế giờ chở đồ về nhà kia cho em trước tí em về sau .- Ừ .Thế Du chào ông Trình rồi vào gara dắt chiếc liberty của mình đi về nhà.Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 06