"Vậy anh ấy sang nước Y là để học hỏi thêm kinh nghiệm sao?" Quách Mộc Dao ngẩng không mặt trầm tư lên nhìn Tần Nhã Liên.

"Ừ.

Lúc đầu Thiệu Lăng không muốn đi nhưng vì sự nghiệp của gia đình nên nó mới quyết định sang đó để học hỏi và rèn luyện thêm."

"....." Thiệu Lăng không muốn đi là vì mình sao? Mình nên làm sao đây?

Bầu không khí trở nên nặng nề, ai cũng mang một vẻ mặt chứa đầy tâm sự.

"Tiểu Dao!".

Cẩn Thiệu Lăng đi xuống cầu thang, gọi một tiếng làm bầu không khí bớt nặng nề hơn.

"H-hả?" Quách Mộc Dao giật mình nhìn lên phía chiếc cầu thang.

Tần Nhã Liên bỗng nhớ đến một chuyện, bàn nắm lấy tay của Quách Mộc Dao, mỉm cười nhẹ nhàng, nói:

"Con đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, cứ thoải mái là được!"

Tuy cuộc trò chuyện rất ngắn ngủi nhưng nó làm Quách Mộc Dao trở nên nhẹ lòng hơn, cô nở một nụ cười rất tươi, đáp:

"Vâng ạ!"

Cẩn Thiệu Lăng bước nhanh đến chỗ Quách Mộc Dao, dịu dàng đặt tay lên vai cô.

"Về thôi!"

Cô khẽ gật đầu, đứng lên chào Tần Nhã Liên rồi ra về.

"Chuyện lúc nãy em nói là thật sao?" Cẩn Thiệu Lăng nhìn chăm chăm chiếc xe phía trước, sầm mặt hỏi Quách Mộc Dao.

"Ừm.

Nhưng mà em đổi ý rồi, em sẽ cố gắng để xứng với anh!" Mình nghĩ sao thì nói vậy thôi! Thái độ này là sao đây? Cô đáp xong liền đưa ánh mắt sang trái để liếc nhìn khuôn mặt của Thiệu Lăng.

"Kétttt" Cẩn Thiệu Lăng đạp mạnh vào phanh xe làm tiếng phanh xe vang lên rất lớn.

Quách Mộc Dao bị làm cho một phen hú vía, cô quay sang Cẩn Thiệu Lăng nhăng mày hỏi:

"Này anh làm gì vậy?"

"Ưm..." Cô chưa chưa nhận được câu trả lời đã bị anh cưỡng hôn.

"Em phải là của anh không được từ chối!" Cẩn Thiệu Lăng khẽ nói vào tai cô, khiến đôi tai của cô bắt đầu ửng đỏ.

Mộc Dao lập tức đẩy anh ra, tức giận đáp:

"Từ chối cái đầu của anh đấy!"

Nghe câu nói đó của cô khuôn mặt của Cẩn Thiệu Lăng bỗng thay đổi 180 độ, lập tức nhõng nhẽo với cô:

"Em không đồng ý gả cho anh?"

"Haizz...!anh định ở đây trò chuyện à? Tắt đường rồi kìa!" Không quan tâm sắc mặt đối phương Quách Mộc Dao nhìn chiếc gương chiếu hậu bên cạnh, thở dài.

"Bíp!Bíp!Bíp..." nghe cô nói vậy, Cẩn Thiệu Lăng liền quay ra phía sau và nhìn thấy rất nhiều chiếc xe đang dừng ở phía sau xe anh.

Tiếng còi xe thì vang lên inh õi.

Cẩn Thiệu Lăng không ngờ rằng mình đã dừng xe từ lúc đèn vàng cho đến khi đèn xanh.

Anh vội khởi động xe lái như bay về nhà.

Về đến trước cổng biệt thự của Cẩn Thiệu Lăng, Quách Mộc Dao liền mở dây an toàn bước xuống xe đi một mạch về phía trước.

Thấy cô gấp gáp đi nơi nào đó, Cẩn Thiệu Lăng vội đuổi theo.

Đuổi đến sau lưng Quách Mộc Dao, anh vội nằm lấy bàn tay cô, nghiêm giọng hỏi:

"Em đi đâu vậy?"

"Về nhà!" Quách Mộc Dao xoay người về phía sau.

"Nhà chúng ta ở đây mà."

"Đây là nhà của anh, không phải nhà của "chúng ta"!"

"Em định bỏ anh sao?" Cẩn Thiệu Lăng tỏ vẻ đáng thương nhìn cô.

"Không phải ý đó! Em về nhà chăm sóc ông ngoại, bình thường em đi làm suốt rất ít khi có thời gian về thăm ông.

Bây giờ em nghĩ việc rồi, rảnh thì phải về lo cho ông chứ." Quách Mộc Dao mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại pha một chút lo lắng.

"Anh đi với em!" Cẩn Thiệu Lăng lo cho cô nên có ý định đưa cô đi.

"Không cần! Em còn đi nhiều nơi lắm!"

"Nhưng…"

"Chụt." Cô nhón chân hôn vào má anh, khiến cho anh không kịp phản ứng.

"Bye!" Cô tạm biệt anh rồi bắt một chiếc taxi về nhà.

Quách Mộc Dao đứng ngoài cửa nhìn vào trong căn nhà lặng lẽo, một cụ già, hơn 60 tuổi đang ngồi một mình trên chiếc sofa cũ.

Ông nhìn chăm chăm vào quyển album, ánh mắt như đang thương nhớ một ai đó.

Quách Mộc Dao lên tiếng gọi "Ông ngoại." rồi chạy nhanh đến bên ông, ôm chầm lấy ông.

"Cháu gái của ông về rồi sao?" Trương Doãn - ông ngoại của Quách Mộc Dao, đặt quyển album xuống bàn, khàn giọng hỏi.

"Vâng! Con nhớ ông lắm." Quách Mộc Dao vừa đáp xong, khóe mắt cô lại cảm thấy cay cay, những giọt lệ bỗng trào ra.

"Cháu gái ngoan, sao lại khóc rồi?" Ông cụ vuốt lên mái tóc đen mượt của cô, mang chút xót xa cho đứa cháu gái luôn làm ở xa.

"Con xin lỗi ông! Suốt thời gian qua đã không chăm sóc tốt cho ông." Cô vừa nói, vừa vỡ òa trong hạnh phúc khi gặp lại ông sau những ngày ở thành phố khác.

"Con bé ngốc này! Ông không sao cả, chỉ cần con vui thì ông sẽ vui mà.

Con cứ mít ướt như trẻ con vậy thì ai dám cưới con chứ." Ông cụ vỗ lưng, an ủi cô.

"Con có chuyện muốn nói với ông." Quách Mộc Dao buông ông cụ ra, lau đi những giọt nước mắt rồi nắm lấy đôi tay gần gò, hơi nhăn lại của ông.

"Chuyện gì vậy?"

"Con...định kết hôn!"

"Ta cũng vừa gọi cho con, định nói với con chuyện này, nhưng không gọi được."

"Dạ điện thoại con mất rồi nên không liên lạc được nữa, lát con sẽ lưu số điện thoại mới cho ông." Quách Mộc Dao chợt nhớ ra chuyện cô quên nói với mọi người điện thoại cô đã chìm xuống biển vào hôm đó.

"Ừ.

Cháu đã đến tuổi lấy chồng rồi, ta muốn nói cho cháu biết về chuyện hôn ước của cháu!"

"Dạ? Hôn ước gì ạ?" Quách Mộc Dao ngớ người nhìn Trương Doãn..