Sáng sớm, ánh nắng bình minh chiếu vào cửa sổ, rọi lên giường.

Quách Mộc Dao thức giấc trong tình trạng toàn thân đau nhức không còn chút sức lực, cô xoay người sang bên cạnh bỗng nhìn thấy bờ vai của ai đó, cô ngước mặt lên một tí thì một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt.

Cô muốn tách khỏi người đàn ông bên cạnh nhưng vừa đẩy nhẹ một cái đã làm anh tỉnh dậy, bốn mắt va vào nhau đầy ngượng ngập.

Bất giác cô phát hiện ra cả hai đang nằm cùng nhau dưới lớp chăn ấm mà không ai có một mảnh vải che thân.

"Cạch" Cả nhà tụ họp sẵn trước cửa phòng của bọn họ, vừa mở cửa ra liền bắt gặp trai đơn gái chiếc nằm chung một giường.

Lúc này bị cả nhà nhìn thấy, cô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống còn Cẩn Thiệu Lăng tinh ý nhìn gương mặt không chút bất ngờ của mọi người mà hiểu được mọi chuyện.

"Trời ơi! Con làm gì con gái nhà lành thế hả?" Tần Nhã Liên giả vờ tức giận.

"Con thật là..." Cẩn Bắc Thành cũng thở dài.

"Em không nghĩ anh hai có sở thích ăn kem trước cổng đó." Cẩn Tư Uyển trêu.

Mọi người bắt đầu nháo nhào la mắng Cẩn Thiệu Lăng rồi rời đi.

"Cạch" cánh cửa đóng lại, mọi người rời đi như vừa diễn xong vở kịch, chỉ còn Quách Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng ở lại trong phòng.

Cô cảm nhận được toàn thân ê ẩm và đau nhức, cố gắng gượng dậy nhưng không có sức, thấy vậy Cẩn Thiệu Lăng liền nói:

"Anh bế em vào phòng tắm"

"Không cần." Cô đáp rồi nhìn những bộ đồ bị xé nát của mình.

Không có gì để che thân nên cô tiện tay rúc luôn cái chăn đang đắp để quấn lên mình.

Nhưng cô lại quên còn người đàn ông bên cạnh.

Cô cố gắng bước xuống giường cái chăn cũng chạy theo, Cẩn Thiệu Lăng hoảng hốt ngăn cản.

"Đừng

Thân anh cũng nào có mảnh vải, cái chăn bị cô kéo đi anh vội túm lấy chiếc somi dưới sàn lên để che lấy bên dưới.

Cô giật bắn mình lúng túng ngồi bệt xuống sàn nhà.

Anh vội với tay mở cái tủ đồ bên cạnh lấy ra bộ đồ ngủ cho bản thân, sau đó nhanh nhẹn mặc lên rồi vòng qua phía cô, bế cô vào phòng tắm.

Cẩn Thiệu Lăng xả nước ấm vào bồn rồi đặt Mộc vào bồn tắm, sau đó quay lưng bước ra ngoài.

Miệng anh ta linh vậy à, hôm qua mới lỡ lời hôm nay đã aaa… điên mất thôi...!

Quách Mộc Dao ngâm mình trong cái bồn tắm sang trọng vừa ngâm mình vừa suy nghĩ đến chuyện tối hôm trước.

"Bụp" Đầu cô bóc khói vì quá ngượng ngùng.

Sau khi tắm xong cô mặc quần áo vào và đi ra khỏi phòng tắm.

Nhìn lên chiếc giường, vị trí của cô ban nãy có một vết máu khiến cô lại nghĩ đến chuyện đêm qua.

Lần đầu của cô là như vậy à?

Một lát sau, Cẩn Thiệu Lăng cũng tắm rửa xong, anh dìu cô ra ngoài.

Bước xuống cầu thang mọi người liền nhìn chăm chăm vào hai người họ, thấy Mộc Dao đi khập khiễng Tần Nhã Liên và Cẩn Tư Uyển vội đến đỡ cô.

Tất cả cùng nhau ngồi xuống sofa uống trà, Cẩn Sùng Khải đặt tờ báo đang xem xuống, nhìn Quách Mộc Dao.

"Khụ.

Tiểu Dao à, con đừng lo ta sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con." Cẩn Sùng Khải nhìn Trương Doãn đang ra hiệu gì đó rồi nói tiếp: "Hay là như này đi, lát nữa tụi con đến cục dân chính đăng ký kết hôn trước còn đám cưới thì khi nào cũng được, ngày mai cưới vẫn được.".

||||| Truyện đề cử: Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi |||||

"Đúng đó anh chị cưới sớm đi, không khéo cái bụng to ra thì mặc váy cưới sẽ không đẹp đâu." Cẩn Tư Uyển tiếp lời.

Khóe môi của Quách Mộc Dao giật giật, cô đưa ánh mắt nhìn Cẩn Tư Uyển, cười gượng đáp:

"Em khéo nghĩ thật, đâu có dễ mang thai như vậy được với lại chị cũng không muốn có con bây giờ."

Nghe câu này của cô Tần Nhã Liên liền nói:

"Bọn ta không ép con nhưng mà tụi con đã làm chuyện vợ chồng rồi thì bắt buộc phải kết hôn"

"Cái này nằm trong dự tính của mẹ hết rồi còn gì!" Cẩn Thiệu Lăng mỉa mai.

"Con muốn cưới tiểu Dao không?" Cần Bắc Thành trừng mắt nhìn con trai lớn.

"Muốn chứ, ngoài cô ấy ra thì con sẽ không cưới ai cả." Anh gật đầu.

"Muốn thì đừng có ý kiến." Cẩn Bắc Thành cau có nhìn cậu con cả..