Vào buổi chiều thứ bảy sau khi Cố Viễn Tranh kết thúc cuộc họp của mình ở công ty về căn hộ của mình, bà Từ đột nhiên gọi đến khen anh tới tấp khiến anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

“Con thấy Tiêu Hoan thế nào?”

Đầu dây bên này anh nhíu chặt mày lại, anh đã tiếp xúc đâu mà biết.

“Con bé có vẻ rất thích con, chẳng lẽ con không có ấn tượng gì sao?”

Hôm đấy có lẽ anh đã cho cô gái ấy leo cây, những lời vừa rồi mẹ anh nói có thể là do anh nghe nhầm.

Cho đến khi nghe được câu sau đó, anh mới hiểu ra:

“Công ty nhà họ Dung dạo này rất sa sút, mẹ biết con bé rất buồn.

Nếu con thích con bé, mau mau lấy về để giúp con bé.”

Cố Viễn Tranh “à” một tiếng.

Anh cũng ngờ ngợ hiểu ra vì sao cô ấy lại nói dối.

Có lẽ vì mong đợi ở cuộc hôn nhân này để cứu vớt công ty đi.

Không khác gì một cuộc liên hôn giữa các gia tộc dạo gần đây.

Tuy chưa gặp cô ấy, nhưng anh nghĩ một người nhẫn nhục như vậy ắt hẳn sẽ cam chịu, nghe lời.

Anh cũng cần một người như vậy, nói là nghe và không quản anh.

Trong lòng thầm chấp nhận cô.

“Ừm, mẹ.

Con thấy cô ấy rất tốt.

Mẹ cho con số điện thoại của cô ấy được không?”

“Con gặp rồi mà vẫn chưa có số con bé sao?”

“Do bọn con mải nói chuyện nên quên mất.”

Anh nói dối không hề ngượng mồm.

Bà Từ thì vui vẻ gửi số điện thoại của cô cho anh, sau đó hỏi:

“Ngày kia mẹ cùng bà Quách đi mua sắm, có thể Tiêu Hoan cũng đi cùng.

Con có muốn đi không?”

“Được, con sẽ thu xếp.”

Ngắt máy.

Cố Viễn Tranh lưu tên Dung Tiêu Hoan vào danh bạ.

Anh là người không bao giờ chủ động gọi cho phụ nữ, toàn để họ gọi cho anh.

Vì thế cả tối đó anh khó khăn nhìn đi nhìn lại cái tên trong danh bạ, cuối cùng gửi dòng tin nhắn:

[Xin chào, anh là Cố Viễn Tranh đây.

Cảm ơn em vì đã nói giúp cho anh trong khi anh lỡ hẹn!]

Mười phút sau, bên kia hồi đáp:

[Có lẽ anh có việc bận không tiện nói.

Em hiểu.]

Dung Tiêu Hoan gửi dòng tin nhắn với cảm xúc vui mừng, cứ tưởng sẽ không tiếp cận anh thành công.

[^^ Đúng là hôm đấy anh vướng phải một người phụ nữ kỳ lạ.]

Dung Tiêu Hoan khi đọc xong không biết trưng ra cảm xúc nào cho phải.

Cô vừa về nước không lâu, nhưng đã nghe qua vị nhị thiếu gia họ Cố này vô cùng đào hoa sát gái.

Đàn bà dâng đến miệng anh không thiếu, nhưng anh chỉ thích những cô ngực to mông nở.

Một tên tiện nam như anh gặp phải một người phụ nữ kỳ lạ, nghĩ thấy họ cũng xứng đôi đi.

Cô cười, từ tiếng cười sảng khoái đến cười khổ.

Thế mà cô lại phải lấy lòng anh, sau đó nếu thuận lợi sẽ đi tới hôn nhân.

Tối đó, hai người nhắn tin với nhau cũng nhiều, nhưng hầu như hai người đều cảm thấy nhạt nhẽo.

Ai cũng có suy nghĩ riêng về đối phương.

Dòng tin nhắn cuối cùng là của nửa tiếng trước.

Dung Tiêu Hoan vẫn đang ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nhắn tin với đàn ông xa lạ nhiều đến vậy, cô rất lo lắng.

Cô biết mình rất nhạt nhẽo, nhạt tới nỗi có người nói cô là khúc gỗ, cô cũng rất sợ tiếp xúc với người lạ.

Nhưng vì ba mẹ, vì công ty, trong một tối mà cô tưởng như mình già đi mấy tuổi.

[Anh nghĩ thế nào về hôn nhân?]

Cô rất khó khăn để bấm gửi đi.

Cô biết khi đọc dòng tin nhắn này, người nào cũng nghĩ cô muốn tiến xa hơn, nôn nóng kết hôn cỡ nào.

Anh đọc dòng tin hắn đó, môi mỏng khẽ nhếch.

Đây mới là mục đích thật sự của cô gái này.

Nhưng anh lại trả lời thật lòng:

[Có cũng được mà không có cũng không sao.]

Để điện thoại ra một góc, Dung Tiêu Hoan úp mặt vào gối.

Cô thở dài vô số lần.

Đúng là tiện nam mà!

Tại trung tâm mua sắm, hôm nay Cố Viễn Tranh lại mặc áo sơ mi và quần âu.

Chỉ khác lần này là áo màu đen, nhìn anh chững chạc hơn rất nhiều so với những bộ đồ bụi bặm.

“Con chào dì.”

Anh nở nụ cười chào bà Quách.

“Con là Cố Viễn Tranh… nhỉ?”

Mẹ cô cũng biết tiếng xấu của anh, khi gặp người thật ngoài đời, bà cũng không lạ.

Bởi vì anh có một khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan như tạc tượng, đôi mắt anh rất có thần, nhìn vào sẽ bị mê hoặc, đó là lý do tại sao người ta gọi đó là đôi mắt đào hoa.

Nghĩ đến đây mẹ cô lặng lẽ thở dài, con gái bà giao cho anh thì làm sao bà yên tâm nổi.

“Dì không được khỏe sao?”

“À không có, dì đang nghĩ giờ này Hoan Hoan đi đến đâu rồi.”

Anh gật đầu cười:

“Cứ để cô ấy thong thả.”

Sau đó anh đi theo sau hai người phụ nữ.

Anh rất hiểu lòng phụ nữ, vì thế mẹ anh không bao giờ giận anh quá lâu.

Trong vòng vỏn vẹn ba mươi phút đồng hồ, anh dùng hiểu biết của mình để giới thiệu, lựa đồ cho mẹ mình và đi Quách.

Vẻ mặt của hai người phụ nữ đều tỏ ra hài lòng.

Sau ba mươi phút đó, điện thoại của anh reo lên, anh đi ra một góc nhận điện thoại rồi quay vào chào hỏi:

“Mẹ, dì Quách, công ty có việc cần con phải về.

Khi nào Tiêu Hoan tới, nói với em ấy con đi trước, hẹn gặp em ấy dịp khác.”

Bà Từ nhìn anh, mày nhíu chặt, bà Quách vỗ vỗ tay bà ấy:

“Tại con bé Tiêu Hoan chậm chạp.

Con cứ về trước đi, sau dì chuyển lời lại với nó.”

Cố Viễn Tranh lần nữa nói lời tạm biệt, anh đi ra khỏi trung tâm mua sắm, lái xe đi về trung tâm thành phố.

Trong lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Cố Viễn Tranh đã rút một điếu thuốc ra châm lửa, anh hạ cửa xe, hướng mắt ra bên ngoài rồi đặt điếu thuốc vào miệng.

Nhưng điếu thuốc chỉ chạm đến bờ môi lạnh của anh sau đó rơi xuống, không cẩn thận còn rơi đúng vào đùi anh.

Anh kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng vứt nó đi.

Đúng vậy, anh gặp ma rồi!

Trên đời này làm gì có người mặt dày như thế, huống hồ đó còn là một người phụ nữ?.