Bốn ngày gần đây Cố Viễn Tranh thường xuyên về nhà, theo anh thì dạo này không có hạng mục gì quan trọng nên về sớm.

Mấy người làm cũng không nghi ngờ gì.

Trong mấy ngày này, phần lớn anh đều ở nhà, người làm không thể không có chút suy nghĩ.

Ngược lại với anh, Dung Tiêu Hoan cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng vẽ tranh, đến giờ ăn cơm thì bước ra, còn lại hầu hết thời gian đều sinh hoạt trong đó.

Buổi tối ngày thứ mười lăm sau khi kết hôn.

Dung Tiêu Hoan cùng Cố Viễn Tranh ngồi đối diện trên bàn ăn.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ cắm cúi mà ăn, không hề nhìn lên anh dù chỉ một lần.

Sự hời hợt của cô làm anh khó chịu.

“Sợ tôi đến thế sao?”

Cô vẫn không ngẩng lên, âm thầm nghiến răng, đáp lại:

“Không có, không hề.”

Anh buông đũa, mày kiếm nhíu chặt.

Được, được lắm, chiến thuật mới của cô chắc là như thế này chứ gì? Lạt mềm buộc chặt? Dung Tiêu Hoan càng ngày cô càng giỏi rồi!

“Ngẩng lên đây!”- Anh ra lệnh.

Trong lòng cô thầm chửi thề, ngẩng lên, cứng nhắc nhìn vào người đối diện, thẳng thắn nói:

“Em chưa ăn xong!”

Cô chịu ngẩng lên làm khoé môi anh khẽ nhếch, nhưng thái độ sau đó của cô làm anh tức giận.

“Không phải tôi đã nói cô phải phục tùng tôi sao? Vì vậy cấm cãi.”

Đến cùng thì anh muốn cô làm gì? Không phải cô đã rất ngoan ngoãn rồi sao?

Cô lại bất giác cắn môi.

“Nhìn cô như bị bỏ đói ba năm rồi đấy.

Thôi thôi ăn đi.”

Anh nói xong cũng đứng dậy, nói chuyện với cô không khác gì nói chuyện với khúc gỗ.

Vừa lúc tắm xong, điện thoại anh thông báo tin nhắn của ban tổ chức cuộc đua lái xe mà anh đang tham gia dời lịch bán kết từ ngày hai mươi xuống hôm mùng mười.

Vậy là còn hai ngày nữa anh đã phải có mặt ở Italy để thi đấu.

Lần này ban tổ chức chơi đường núi Stelvio với 48 khúc ngoặt hẹp vô cùng nguy hiểm.

Những “ông lớn” bỏ một số tiền rất lớn để có thể chứng kiến cảnh đua xe sống còn của người tham gia.

Như đã quy định từ trước, người tham gia gặp sự cố trên đường đua như thế nào thì bạn tổ chức cũng không có trách nhiệm bồi thường.

Vì vậy cho dù có bỏ mạng, họ cũng không quan tâm.

Đọc đến địa điểm trên, Cố Viễn Tranh bất giác nhíu mày.

Rồi sau đó là tiếng cười khẩy phấn khích.

Đúng vậy, càng nguy hiểm anh càng phấn khích.

Nửa giờ sau, Dung Tiêu Hoan bước vào thư phòng của anh.

Cho đến lúc cô mở miệng, anh vẫn không có ý nhìn về phía cô.

“Anh cho gọi em?”

Mười phút trước, anh bảo quản gia Diệu sang gọi cô tới đây, nhưng bây giờ chính anh thấy hối hận.

“Ừm.”

Cố Viễn Tranh híp mắt nhìn Dung Tiêu Hoan, cô vừa tắm xong, mái tóc nâu nhạt vẫn còn ướt, có vài cọng dính lên cần cổ trắng thon dài khiến anh không dời mắt được.

Bị anh nhìn chằm chằm, Dung Tiêu Hoan từ ngại ngùng đến khó chịu:

“Tóc em chưa khô, còn phải về sấy, anh nói gì thì nói luôn đi.”

Bị lời cô nói làm anh mất tự nhiên, phải một lúc sau anh mới nói:

“Ngày mai tôi sẽ lên đường đến Italy để tham gia đua xe.”

“Được em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”

Cô quay người cất bước ra khỏi phòng, trong đầu cô đang chửi anh trăm vạn lần vì có một chuyện bé xíu cũng làm cô phải tắm vội tắm vàng để sang đây, kết quả nghe được thông báo không hề liên quan tới mình.

“Cô…”- Anh gọi lại.

Cuộn nắm đấm trên tay rồi buông thõng, cô bình tĩnh quay lại với vẻ mặt nhu hoà:

“Anh còn gì sai bảo?”

Chỉ thấy anh đập mạnh nắm đấm xuống bàn, sau đó quát lên:

“Thật tức chết mà.

Thôi, cút đi nhanh tôi nhờ.”

Tự nhiên bị chửi khiến cô vô cùng ấm ức nhưng bàn chân lại không nghe lời mà bước về phòng.

Cô đóng sầm cửa lại, tức giận giậm chân, muốn nói lên hàng vạn hàng ngàn từ “Cố Viễn Tranh là tên chết bằm”.

Buổi sáng ngày tiếp theo, sau khi Cố Viễn Tranh rời nhà ra sân bay, phòng ngự mấy ngày nay của Dung Tiêu Hoan cũng được gỡ bỏ.

Ở gần anh, đầu óc cô luôn trong trạng thái căng thẳng, sợ sệt vì yếu thế nên không biết phải làm sao.

Lần này anh đi ít ngày nhưng mấy ngày đó đủ để cô thư thả đầu óc.

Đến Italy được hai tiếng, Cố Viễn Tranh cùng chiếc siêu xe của mình đi thăm dò địa hình.

Quả thực, anh chỉ mới đi bằng tốc độ bình thường ở đoạn đường này đã có vài lần giật mình vì khúc cua hẹp, tay và chân phải hoạt động liên tục để bẻ lái, vô cùng khó nhằn.

Vì vậy ngày mai anh cũng phải hết sức cẩn trọng, không thì với thân phận giả này, chết cũng khó tìm thấy xác.

Buổi tối ngày trước khi chính thức bước vào vòng bán kết, anh nhận được thông báo từ quản gia Diệu là Dung Tiêu Hoan hôm nay đã ra ngoài từ sớm, ông Dung đổ bệnh, cô ấy về thăm.

Dù biết được là do nhưng anh không giấu nổi tức giận vì cô không báo trực tiếp cho anh.

Đầu dây bên kia quản gia Diệu lên tiếng nhắc nhở:

“Đi ra ngoài là quyền tự do của thiếu phu nhân, thiếu gia cũng đừng quá khắt khe.

Theo tôi thấy cô ấy không phải là loại người xấu xa gì đâu, thiếu gia hãy suy nghĩ lại.”

“Đó là dì chưa nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta.

Sau này dì đừng xen vào chuyện này.

Còn nữa, khi nào cô ta về bảo là ngoan ngoãn đợi tôi về xử tội.”

Cúp máy, anh tức giận đập mạnh điện thoại xuống bàn.

Đến cả quản gia Diệu, người hiểu anh nhất cũng nói tốt cho cô.

Anh tin anh không nhìn lầm, xem ra bản lĩnh cô rất khá.

Anh phải xử phạt cô thật nặng.

Đến ngày hôm sau, anh vẫn mang tâm trạng không mấy thoải mái tham gia thi đấu..