Giây phút nghe được anh gọi ‘Lộ Lộ’, Lăng Nhược Tịch lập tức ngây người, nhìn thấy anh cưng chiều xoa tóc cô bé, trái tim Lăng Nhược Tịch như bị búa sắt nện vào.

Hồi ức tựa thủy triều dâng cao, là cô ấy, là Lâm Lộ, con gái người chị em tốt của mẹ chồng cô.

Mặc dù kết hôn với Cung Thụy Thần một năm rồi ly hôn, nhưng nguyên nhân lớn nhất cũng do cô ta, bởi vì có một ngày, cô ta chạy đến tìm cô, nói với cô rằng mình đã có thai, đứa con đó là của Cung Thụy Thần.

Lúc đó cô đang cầu mong nhanh chóng ly hôn với Cung Thụy Thần, nghe được tin này thật sự cô mừng như điên, cho nên không hề do dự mà quyết định, anh cũng đồng ý.

Sau đó hình như anh cũng đã kết hôn với Lâm Lộ.

Nhưng cô đã sống lại rồi, mọi chuyện đều sẽ không như trước, trải qua thời gian chung sống với Cung Thụy Thần, cô cho rằng, mình và anh sẽ có tương lai hạnh phúc.

Dường như cô cũng đã quên đi một người tên là Lâm Lộ, không ngờ rằng cô ấy lại bất thình lình xuất hiện trước mắt cô.

Điều này làm cho Lăng Nhược Tịch hoảng hồn, lẽ nào lại đi vào vết xe đổ, cô với anh cuối cùng cũng không thoát được vận mệnh? Vừa nghĩ đến chuyện phải ly hôn với Cung Thụy Thần, cô cảm thấy cõi lòng tan nát, đầy đau đớn.

Cung Thụy Thần dắt tay Lâm Lộ đi mấy bước, nhận ra vợ yêu của mình không đi theo, nhìn lại, thấy sắc mặt của cô rất khó coi, đang đứng ngốc tại chỗ.

Anh nhanh chóng buông tay Lâm lộ, đi đến bên cạnh, ôm nhẹ cô, hỏi: “Sao vậy em, sao sắc mặt xấu như vậy?”

Lăng Nhược Tịch phục hồi tinh thần, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, lắc đầu nói: “Em không sao.”

Cung Thụy Thần nhạy bén nhận ra cô có điều gì đó không đúng, vừa định hỏi thì đã bị Lâm Lộ cắt ngang: “Đây là chị dâu ạ! Chào chị dâu, em là Lâm Lộ.” Lâm Lộ rất ngoan ngoãn đứng bên cạnh chào hỏi Lăng Nhược Tịch, vẻ mặt và nụ cười rất hồn nhiên.

“Uhm, chào em.” Lăng Nhược Tịch cũng cười, chỉ là cô cười rất miễn cưỡng.

Nhìn thấy vợ cười mà còn khó coi hơn khóc, Cung Thụy Thần nhíu mày, ôm chặt eo cô, lên tiếng: “Đi, chúng ta vào nhà thôi.”

Vào cửa, Lăng Nhược Tịch mượn cớ đi tắm, chạy như trốn lên lầu, bây giờ cô rất cần yên tĩnh, nếu không cô sẽ thất thố mà đuổi cô gái tên Lâm Lộ kia ra khỏi nhà.

Không giống với trước khi sống lại, cô bây giờ rất sợ, sợ bánh xe đỗ năm xưa lại tái hiện, sợ cô ta một lần nữa, cười tủm tỉm đứng trước mặt cô, nói rằng đã mang thai đứa con của anh Thụy Thần.

Lâm Lộ nhìn bóng lưng của Lăng Nhược Tịch lên lầu, sau đó quay đầu nhìn Cung Thụy Thần, tủi thân chép chép miệng nói: “Anh Thụy Thần, có phải chị dâu không thích em phải không?”

“Đoán mò gì đó, cô ấy chỉ hơi mệt thôi, được rồi, em tự chơi mình đii, anh đi thay quần áo, lát nữa xuống ăn cơm.” Nói rồi anh ném Lâm Lộ lại, bước nhanh lên lầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ, vừa rồi khi ở trêи xe, cô ấy còn rất tốt, lúc này đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đột nhiên khó chịu ở đâu sao?

Khi Cung Thụy Thần vào phòng, thì Lăng Nhược Tịch đã đi tắm, anh cũng thay đồ ra, ngồi trong phòng đợi cô.

Lăng Nhược Tịch tắm xong ra ngoài, Cung Thụy Thần đứng dậy đón, anh nhận lấy khăn trong tay vợ vừa nhẹ nhàng lau tóc vừa hỏi cô: “Sao thế em? Sắc mặt kém quá, khó chịu chỗ nào sao?”

Lăng Nhược Tịch ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh, dùng sức ngửi mùi hương thanh mát từ trêи người anh, bình ổn lại tâm trạng, thuận miệng qua loa lấy lệ: “Có lẽ do trời nóng quá, nên em đau đầu, ngủ một giấc là ổn thôi.”

Cung Thụy Thần nhớ đến hôm qua cô ngủ không nhiều, ban ngày lại mệt nhọc, lúc này mới khó chịu, anh nói: “Vậy lát nữa ăn cơm tối xong, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày hôm nay không cho em đọc sách nữa.”

“Ừm…” Lăng Nhược Tịch rầu rầu gật đầu đồng ý.

Lúc ăn tối, cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Lộ như bôi mật, làm cho ba mẹ Cung rất vui vẻ, bàn cơm khi trước bốn người ăn có không khí ngột ngạt, bây giờ thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

Mẹ chồng còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Lâm Lộ, muốn cô ta ăn nhiều một chút. Cảm nhận được bầu không khí hòa thuận vui vẻ khó có được này, trong lòng Lăng Nhược Tịch rất khó chịu, cô luôn có cảm giác mình là người thừa.

Miễn cưỡng ăn cơm tối xong, cô liền mượn cớ đau đầu, muốn đi lên lầu. Vốn Cung Thụy Thần định đi theo, nhưng ba Cung khó có ngày tâm trạng vui vẻ, thèm chơi cờ muốn anh chơi cùng, cho nên chỉ có một mình Lăng Nhược Tịch về phòng.

Nhìn khắp gian phòng, cô đột nhiên không biết phải nên làm gì, lấy sách ra đọc, qua hai phút đã đọc không nổi, trong đầu lại không ngừng nghĩ đến bọn họ đang làm gì. Lâm Lộ có phải lại nói cái gì khiến anh bất cười, hoặc có phải anh lại cưng chìu xoa tóc và nói chuyện cùng cô ta hay không?

Lăng Nhược Tịch phiền não cào tóc, đặt sách lên tủ đầu giường, vì để tránh không suy nghĩ nhiều nữa, cô nằm xuống ngủ, ngủ rồi cái gì cũng sẽ không nghĩ đến.

Là một con sâu ngủ, chỉ cần dính gối là có thể ngủ, thế nhưng người nào đó lại không nhắm mắt được.

Cô trằn trọc suốt, cuối cùng cũng mơ màng ngủ được thì đột nhiên khuôn mặt của Lâm Lộ lại xuất hiện trước mắt cô, tay cô ta còn đỡ bụng làm ra vẻ đáng thương nhìn cô nói từng chữ: “Tôi, đã mang thai con của anh Thụy Thần. Tôi đã có con với anh Thụy Thần.”

Lăng Nhược Tịch bừng tỉnh, sợ hãi mồ hôi ướt thấm cơ thể, sau khi xác định đây chỉ là giấc mơ, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám… Ngủ tiếp.

Xuống giường, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cung Thụy Thần: Khuê phòng lạnh lẽo, người phiền muộn, tẩy sạch bụi trần đợi chàng trở về.

Cung Thụy Thần ở dưới lầu đang cùng ba Cung chém giết say sưa, Lâm Lộ với mẹ Cung ngồi bên cạnh vừa trò chuyện vừa ăn hoa quả.

Bầu không khí thật ấm áp, hòa thuận và vui vẻ, Cung Thụy Thần cảm giác được điện thoại trong túi rung lên, lấy ra nhìn, đáy mắt chợt lóe sáng, nhanh chóng trả lời: Lên ngay.

Sau đó xem lại trận cờ, ra tay không chút lưu tình, vài đường đã ép ba Cung không thể nào thoát được. Ba Cung chưa bao giờ thấy con trai ra chiêu lạnh lùng như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn, sau đó lại cúi đầu suy nghĩ ván cờ khác.

Nhân cơ hội này, Cung Thụy Thần ngáp dài một hơi, nói: “Được rồi, ba, ba cứ từ từ nghĩ, ngày mai chúng ta tiếp tục.” Sau khi được sự cho phép của ba Cung, Cung Thụy Thần chào mẹ và Lâm Lộ một tiếng rồi chạy lên lầu.

Vừa vào phòng đã thấy vợ yêu ra vẻ đáng thường ôm gối đầu chờ đợi. Thế là anh đi nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên môi cô, trêu: “Sao thế, xa anh nên không ngủ được à?”

“Ừm, em rất nhớ anh.” Thấy anh xuất hiện, cuối cùng thì Lăng Nhược Tịch cũng thở phào nhẹ nhõm, làm ổ trong ngực anh, nũng nịu.

Tâm tình Cung Thụy Thần rất vui, anh nhếch miệng hưởng thụ sự mè nheo nũng nịu khó có được của vợ mình.

Nằm ổ trong ngực anh một lát, Lăng Nhược Tịch bắt đầu không yên phận, cô đột nhiên đưa tay chui vào trong quần áo của anh, níu lấy điểm nhạy cảm nơi ngực anh, xoa bóp lấy.