Chương 46: Quy tắc trò chơi là em định đoạt

“Này, anh là Viêm Liệt.” Viêm Liệt cố gắng để giọng nói mình nghe thật bình thường, nhưng anh có thể xác định cảm giác nhịp tim đập khác thường của mình, cái loại âm thanh bịch bịch đó làm anh nghi ngờ có phải được truyền đến từ người đối diện bên kia điện thoại hay không.

“Viêm Liệt, lần này chỉ là cảnh cáo, sau này nếu như còn xảy ra chuyện như vậy, em sẽ không khách khí như bây giờ.” Giọng nói Bắc Đường Yên rất lạnh, rất lạnh, làm cho trái tim đang nhảy lên khác thường của Viêm Liệt dừng lại.

“Rốt cuộc em có ý gì?”

“Ý tứ rất rõ ràng, em đã nói rồi, anh là người em lựa chọn kết hôn, em hi vọng anh có thể ở lại kết hôn với em, nhưng mà anh lại cự tuyệt đề nghị hết sức tốt đẹp, cho nên, bây giờ em chỉ có thể sử dụng phương pháp của mình để níu kéo anh về bên em, giải thích như vậy anh đã hiểu chưa?”

Cô không nói lời yêu thương nữa, không suy nghĩ cho tâm tình của anh nữa, cô vốn là rất bá đạo, như vậy tất cả mọi thứ đều làm theo ý cô đi, cô sẽ chờ ngày Viêm Liệt trở lại cầu xin mình, đây là trừng phạt, hơn nữa trừng phạt như vậy chỉ mới bắt đầu.

“Không hiểu, anh không hiểu, tại sao lại là anh, từ lúc bắt đầu anh liền nghi ngờ tại sao em lại chọn anh, anh cứ tưởng là em thích anh, tưởng em đối xử với anh là thật lòng, nhưng mà, tại sao em phải làm ra chuyện như vậy, em muốn làm anh cảm thấy kinh khủng sao, anh không phải là món đồ chơi, anh cũng có bạn bè của mình, tại sao em có thể làm như vậy, hơn nữa, bây giờ còn. . . .anh không thích các cô ấy, em không cần dính líu đến người vô tội nữa được không?”

Viêm Liệt sắp hỏng mất, tại sao đã như vậy rồi mà cô còn không chịu buông tha cho anh, anh chỉ là một người bình thường, anh không chơi nổi trò chơi này, nó quá nguy hiểm, cho nên anh buông tha, nhưng mà tại sao cô vẫn như cũ không buông tha cho anh, chẳng lẽ chỉ có thể chờ cô chơi đã anh mới có thể dừng lại sao!

“Vô tội sao? Anh thật nghĩ là các cô ấy vô tội sao, nếu như những cô gái đó thật sự vô tội thì tại sao anh phải phản ứng mạnh mẽ như vậy, tại sao anh lại đem những cô gái ấy và lệnh điều động của em liên hệ lại với nhau, không, đối với em mà nói, chỉ cần là người mơ ước đồ của em đều không phải là người vô tội, Viêm Liệt, chẳng lẽ cho đến bây giờ anh vẫn chưa rõ em làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì sao?”

Viêm Liệt kích động rất đúng lúc, trong giọng nói Bắc Đường Yên toát ra tỉnh táo tiếc nuối, chính là cái loại nhàn nhạt giễu cợt và lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy không có chút tình cảm nào.

“Viêm Liệt, trò chơi bắt đầu, lần này chơi theo quy tắc của em, anh có thể lựa chọn kiên trì, nhưng chỉ làm nhiều người vô tội bị liên luỵ thêm mà thôi, nếu như lúc nào đó anh không kiên trì nổi, đến cầu xin em đi, đến lúc đó anh sẽ trở thành người của em, chỉ là của em!”

Giống như là lời tuyên thệ, Bắc Đường Yên đem từng chữ từng chữ nói ra hết sức rõ ràng, sau đó không đợi Viêm Liệt phản ứng liền cúp điện thoại!

Viêm Liệt ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, anh không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Bắc Đường Yên đặt điện thoại xuống bàn, sắc mặt lạnh như băng, đôi môi mím chặc.

Cô biết làm như vậy có chút tuỳ hứng, chuyện cũng không có nghiêm trọng đến mức độ như vậy, có lẽ chỉ cần giải thích là có thể giải quyết được, nhưng mà cô không muốn giải thích, lần đầu tiên Viêm Liệt lựa chọn chỉ trích thì cô đã không muốn giải thích bất cứ chuyện gì, tình yêu của cô rất đơn giản, chính là tuyệt đối tín nhiệm lẫn nhau, giống như lúc ban đầu khi cô nhìn thấy những tin nhấn kia, mặc dù tức giận nhưng không nghi ngờ anh, cô lựa chọn tin tưởng Viêm Liệt, tin tưởng vào ánh mắt của mình, cũng tin tưởng tình cảm giữa hai người, nhưng Viêm Liệt thì sao, cách làm của anh làm cô rất thất vọng!

Nhưng mà, cô sẽ không bởi vì thất vọng mà từ bỏ tình yêu của mình, nếu yêu thì cô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, Viêm Liệt không phải là không yêu cô, chẳng qua là tình yêu của anh có quá nhiều tạp chất không làm cho cô thoải mái, cho nên, điều bây giờ cô cần làm nhất chính là dạy dỗ Viêm Liệt, để anh biết cái gì gọi là tình yêu thuần tuý!

Có lúc số mạng con người thật là buồn cười, bởi vì không phải là cô nắm giữ số mạng của mình trong tay mình, mà là nắm giữ số mạng của người khác trong tay, nhưng mà thật đáng thương cho những người không thể nắm giữ số mạng của mình, mặc do người ta muốn làm gì thì làm, không oán trách được người khác, chỉ có thể nói rằng, khi ngươi đứng ở độ cao cao hơn người khác thì người có thể nắm giữ nhiều hơn một thứ gì đó, nhưng khi ngươi đứng ở chỗ thấp nhất thì giãy giụa cũng chỉ là vô ích.

Lệnh điều động trong công ty làm người ta khiếp sợ, nhưng cái tính vô lý của nó càng làm người ta tò mò, ba nhân vật chính sau khi biết chuyện này liền tìm tới phòng nhân sự, sau đó rất đúng lúc gặp phải nhau.

Quản lý phòng nhân sự là một người đàn ông trung niên, ông nhìn ba người trước mặt lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói, “Ba vị tiểu thư, các cô tìm tôi cũng không được gì, đây là lệnh do tổng tài ban ra, về phần nguyên nhân cụ thể, tôi không nói ba vị cũng hiểu mà.”

Trương quản lý phòng nhân sự sau khi nhìn thấy nguyên nhân lệnh điều động đã rất hiếu kỳ, đây không phải là bí mật, hoặc là Bắc Đường Yên không muốn chuyện này trở thành bí mật, cô có thể làm bí ẩn hơn nhưng cô không làm, cô làm như vậy không chỉ cảnh cáo Viêm Liệt mà còn cảnh cáo mọi người, Viêm Liệt là của Bắc Đường Yên, những người khác cho dù suy nghĩ nhiều thêm một chút cũng không được!

Mà Trương quản lý là người thứ hai sau Văn Mẫn biết chuyện này, ông cũng bị Văn Mẫn cố ý dặn dò, ý tứ chính là làm cho chuyện này càng lớn càng tốt, tốt nhất là toàn bộ người trong công ty đều biết tại sao ba người này bị điều đi, mấy vạn công nhân viên tập đoàn Bắc Đường sống hay chết đều nằm trong một câu nói của Bắc Đường Yên, cô cũng không sợ chuyện này làm ầm ĩ hơn nữa!

Sau khi nghe Trương quản lý nói, ba cô gái nhìn nhau, sắc mặt âm trầm.

Lúc này, rất nhiều chuyện cũng không cần nói rõ, các cô thật sự đã hiểu, “Trương tổng, chuyện này không có đường sống sao? Chúng tôi có thể đảm bảo không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa!” Tôn Giai Giai mở miệng trước, mặc dù tình yêu rất quan trọng, nhưng ngay cả đáp lại cũng không có thì công việc còn quan trọng hơn.

“Thật đáng tiếc, tổng tài đã nói là giết gà doạ khỉ, chuyện này không thể sửa lại.”

Sắc mặt ba cô gái đều giống nhau, có hối hận, có tức giận, cũng có không cam lòng, nhưng cho dù các cô không nguyện ý thì có thể làm gì đây, ngu ngốc cũng là một cái lỗi, mặc dù thích người là không sai, nhưng ai bảo các cô lại yêu người không nên yêu!

Bản tính con người chính là ích kỷ, đối với Bắc Đường Yên mà nói, những cô gái này tồn tại làm cô không thoải mái, cho nên cô liền ra tay giải quyết, nếu nói ỷ thế hiếp người chẳng qua là người bị khi dễ oán trách mà thôi, nếu như có quyền thế không dùng để ép người khác, như vậy con người cần phải nắm quyền để làm gì!