Chương 15: Lần đầu ăn chung (thượng)

Còn năm phút nữa, Viêm Liệt đứng trước cửa sổ nhìn xuống, bên dưới là một chiếc Porsche xanh đoán chừng hơn tám trăm vạn, hẳn là xe của tổng giám đốc, anh thầm nghĩ.

Nhướng mày, Viêm Liệt một lần cuối nhìn lại mình trong gương, xác định mình không có vấn đề gì mới rời ký túc xá.

Bắc Đường Yên mở cửa xe, trên tay còn cầm sấp giấy tờ, Viêm Liệt nhìn qua liền không khỏi nghĩ: phụ nữ lúc nghiêm túc là đẹp nhất!

“Tổng giám đốc.”

“Cậu đến rồi sao, lên xe đi.” Cất đi sấp giấy tờ trong tay, Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt mỉm cười.

“Vâng.”Viêm Liệt gật đầu, ngồi ở ghế phía sau.

“Cậu muốn ăn gì?” Bắc Đường Yên đang lái xe, tùy ý hỏi.

Viêm Liệt có chút thận trọng, đến nụ cười cũng có chút cứng nhắc.

“Tùy ngài.”

Xe chạy một lát rồi dừng lại ở một nhà hàng tương đối nổi tiếng gần đó.Hai người tìm một chỗ ngồi hai người, chọn đại vài món, không khí liền trở nên có chút trầm lặng.

“Đây là lần đầu chúng ta dùng cơm chung, cậu có cần phải chưng ra cái bộ mặt đau khổ đó không?” Bắc Đường Yên không nhìn thấy nụ cười kia khiến cô rất khó chịu, không phải người đàn ông này chán cô đó chứ.

Hôm nay Bắc Đường Yên thật sự có chút hồi hộp, cô còn cố ý chọn một bộ đồ màu sắc tươi sáng tràn đầy sức sống, cùng với Viêm Liệt trông rất xứng đôi. Thế nhưng hiển nhiên người đàn ông này lại không để ý tới tâm tình của mình khiến cô thật thất vọng.

“Tổng giám đốc, nếu ngài là tôi thì ngài có thể cười nổi sao?” Đến lúc này, Viêm Liệt quyết định nói hết tất cả những băn khoăn của mình, nếu như tâm trạng thay đổi, nếu những vấn đề này không xảy ra thì anh nhất định sẽ rất trân trọng khoảng thời gian mà anh và tổng giám đốc gặp nhau, từ trước tới nay, anh luôn lấy người phụ nữ làm động lực ình, hy vọng rằng sẽ có một ngày có thể đứng bên cạnh cô, cảm nhận một chút cảm giác khi trở thành huyền thoại ra sao.

Nhưng mà lúc này, tại sao giữa bọn họ lại xảy ra chuyện không ngờ này.

“Tại sao không chứ, nếu có người theo đuổi tôi thì tôi sẽ rất vui vẻ.” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.

“Tổng giám đốc, ngài đừng có đùa như vậy có được không, thực tế thì chúng ta ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra, có thể nói là chỉ mới gặp nhau vào bữa tiệc hôm đó thôi, không phải sao?” Viêm Liệt bất đắc dĩ nói, anh làm sao tin được lời tổng giám đốc nói là thật, có nhiều người theo đuổi cô như vậy, anh có bao giờ thấy cô vui vẻ đâu.

“Viêm Liệt, trước bữa tiệc tôi có thấy qua cậu rồi, ít nhất là ba lần.” Bắc Đường Yên giơ lên ba ngón tay.

“Ba lần?” Viêm Liệt chợt nghĩ, không lẽ…

“Tổng giám đốc, ngài không phải nói là trong thang máy đó chứ?”

“Viêm Liệt, cậu thật sự nghĩ tôi sẽ bỗng nhiên vô duyên vô cớ mà đi cùng thang máy với các cậu sao?”

“. . . . . . .” Viêm Liệt từ ánh mắt ngạc nhiên nhìn Bắc Đường Yên. . . . . .đến tìm tòi nghiên cứu, nghiêm túc, bừng tỉnh nhận ra sau đó là bất khả tư nghị*!

* không còn gì để nói.

Thì ra trò chơi bắt đầu còn sớm hơn anh tưởng.

“Tại sao?”

“Cậu vẫn chưa rõ sao? Tôi thích cậu, gặp nhau trong thang máy không phải là tình cờ, bữa tiệc hôm trước cũng là vì cậu mà tổ chúc, ý tứ của tôi đối với cậu vô cùng rõ ràng, cậu nếu còn hỏi thì có lẽ tôi cần xem lại chỉ số thông minh của cậu.”

Những gì có thể nói cũng nói hết rồi, cô đối với anh, tình thế bắt buộc.

“Tổng giám đốc, sao lại là tôi?”Anh không thừa nhận IQ của mình thấp, chỉ là có điều anh không rõ.

“Thích thì thích thôi, cái này có nhiều lý do lắm, nếu bắt phải chọn một thí có lẽ là do tôi thích nụ cười của cậu á.” Ánh mặt trời đầy sức sống, khiến cô cũng muốn mỉm cười theo.

“Vậy sau này tôi sẽ không cười nữa.”Viêm Liệt nói xong liền gật gù, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.

“Cậu là đang đùa sao? Viêm Liệt.” Bắc Đường Yên khoanh tay trước ngực, mắt mang ý cười nhìn anh.

Viêm Liệt bĩu môi, rất ư là cam chịu.

“Tổng giám đốc, ngài nếu có nguyên nhân gì liền trực tiếp nói thẳng đi, tôi thật sự không tin ngài thích tôi, nếu như ngài cược với ai, nếu cần, tôi sẽ toàn lực phối hợp, được hay không?”

Đánh cược?Lời của Viêm Liệt khiến cô không khỏi nghĩ đến vụ cá cược cùng các bạn cô lần trước, nhưng mà, vấn đề ở đây hình như không phải là phối hợp hay không.

“Viêm Liệt, cậu không tin tôi.” Bắc Đường Yên nói ra sự thật, từ lời nói của Viêm Liệt, cô có thể kết luận rằng việc cô thích Viêm Liệt anh căn bản không tin, hơn nữa còn rất chắc chắn.

Vậy phải làm sao đây?

“Thật sự không có cách nào làm tôi tin tưởng!” Đột nhiên có một ngày, người mà anh vẫn tôn sùng làm thần tượng trước mặt anh mà nói, tôi thích cậu, xin hãy hẹn hò với tôi, thử hỏi sao anh có thể tin nổi!

“Tại sao lại không tin, tôi rất chân thành.” Lần này đến lượt Bắc Đường Yên hỏi tại sao, cô rất chân thành, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu cô nghiêm túc theo đuổi một người đàn ông.

“. . . . . .” Tại sao lại không tin, không tin chính là không tin, nếu hỏi tại sao thì chính anh cũng không biết, tại sao vậy? Là vẫn xem tổng giám đốc như thần tượng, là chênh lệch giữa cả hai, hay bởi thân phận địa vị xê xích quá lớn, bỏ qua những việc ấy, anh và tổng giám đốc mới biết nhau mấy ngày, làm sao có thể thích nhanh như vậy được.

Hay có phải bởi vì anh quá nghiêm túc, đặt nặng vấn đề tình yêu, rất chân thành, mà tổng giám đốc chỉ dựa vào tâm ý của bản thân, có lẽ giống như lời của tổng giám đốc, thích nụ cười của anh, nếu như thế thì cũng chỉ là thích như thế, cũng không phải loại tình cảm kia. . . . nghiêm túc.

“Tổng giám đốc, tôi đối với tình cảm rất nghiêm túc, tôi không muốn đem chuyện này như trò chơi, mà tôi cũng rất tôn trọng ngài, không muốn đánh giá tình cảm của ngài, vậy nên, xin ngài đừng nhắc đến chuyện này nữa, được không?”

Viêm Liệt thái độ vô cùng nghiêm túc.

“Đem chuyện tình cảm xem như trò chơi?Cậu cho rằng tôi là như vậy?” Bắc Đường Yên bất đắc dĩ hỏi ngược lại, cái tên Viêm Liệt này nghĩ đi đâu vậy trời, cô rất là nghiêm túc! Thật sự rất nghiêm túc, nhưng mà hình như ít có ai chịu tin nàng, thật buồn bực.

“Không đúng sao? Ngài trong lúc bất chợt thì cảm thấy hứng thú với thằng nhóc ngốc nghếch này, nói muốn theo đuổi tôi, không phải là trò chơi chứ là gì, ngài chắc chắn muốn nghiêm túc hẹn hò với tôi sao? Chính là hẹn hò theo kiểu lấy hôn nhân là điều kiện tiên quyết?” Viêm Liệt đối với tình yêu liền có thái độ đối đãi rất nghiêm túc, nếu không thì anh cũng sẽ không ở trong tình trạng đến giờ vẫn chưa có bạn gái, anh cảm thấy tình yêu là một loại trách nhiệm, hai người ở chung phải có trách nhiệm với nhau.

“Viêm Liệt, cậu đối với tôi cũng không công bằng, sau câu trả lời cho vấn đề lần trước của tôi, bây giờ xin cậu trả lời thêm một vấn đề nữa, được chứ?” Bắc Đường Yên rất lý trí, vấn đề của Viêm Liệt đối với cô căn bản không có gì, bởi vì cô thật sự rất nghiêm túc, chỉ là người đàn ông này không tin mà thôi.

“Được, cứ hỏi.”

“Nếu như người ngồi đối diện cậu chỉ là một người phụ nữ tên Bắc Đường Yên, không phải tổng giám đốc công ty, cũng bỏ qua hết những hào quang vô dụng mà mọi người thêm rót, cậu có cảm thấy rằng tôi đang nghiêm túc không, ít nhất là không đem chuyện tình cảm xem như trò chơi.”

Bắc Đường Yên cho rằng đây là vấn đề số một.

“Viêm Liệt, thích một người, không phải vì thân phận địa vị của đối phương, đương nhiên, từ chối một người, cũng không thể vì… lý do hình thức, cậu đối với tôi ngay từ đầu đã không công bằng, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.”