Hứa Thâm Thâm cố tình mặc một cái váy ngắn ngang mông màu đen lộ ra hai cái đùi trơn bóng vừa trắng vừa thẳng.

Nửa người trên là một cái áo sơ mi xuyên thấu màu đỏ thắm, bên trong là áo lót viền ren màu đen thấp thoáng quyến rũ như một con rắn.

Gương mặt cô rất xinh đẹp, ánh mắt lại trong veo sạch sẽ, cho dù ai nhìn vào đều sẽ bị cám dỗ mà suy nghĩ bậy bạ.

Đứng trước cửa ra vào của câu lạc bộ cao cấp, vô số người đàn ông nào đi qua bên cạnh cô đều dùng ánh mắt háo sắc quan sát cô.

Trong đó không thiếu người đi lên để bắt chuyện, nhưng cô cũng không hứng thú một chút nào.

Bởi vì những người đàn ông này không phải là người cô muốn chờ.

Người đàn ông mà cô chờ không phải là một người bình thường.

Tuyết càng rơi càng lớn, còn kèm theo nước mưa lạnh lẽo, cô đã lạnh cóng đến run rẩy, nhưng vẫn ngẩng đầu chờ đợi.

Mấy phút sau, một chiếc xe Maybach màu đen dừng ở trước cửa câu lạc bộ, một người đàn ông tao nhã cao ráo và tuấn tú bước ra khỏi xe.

Anh mặc một bộ tây trang cao quý màu đen, từ cúc áo đến nơ đều có một cảm giác tỉ mỉ và tinh tế.

Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm sáng lên, đôi môi giơ lên một nụ cười mềm mại đáng yêu rồi tiến lên nghênh đón.

"Lệ tiên sinh sao?" Hứa Thâm Thâm tới gần anh, mùi thơm thoang thoảng trên người chậm rãi bay ra, bay vào trong mũi người đàn ông.

Lệ Quân Trầm nhíu mày, từ trước đến giờ anh đều chán ghét đám phụ nữ biến bản thân thành vườn trăm hoa, nhưng mà cô gái trước mắt này lại tỏa ra mùi thơm không khiến anh quá chán ghét.

Hứa Thâm Thâm không thèm để ý đến biểu cảm nhỏ bé của anh, di chuyển giày cao gót màu đỏ trên chân đến bên cạnh anh, nâng khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ lên nhìn anh "Tôi là Hứa Thâm Thâm."

Hứa Thâm Thâm?

Chính là con gái của Hứa gia sắp phá sản sao?

Cô ăn mặc trông như vậy lại không hề giống thiên kim tiểu thư, ngược lại giống như một "cô em".

"Tôi không biết cô." Lệ Quân Trầm lạnh lùng lên tiếng, không có chút cảm xúc nào.

"Ha ha." Hứa Thâm Thâm khẽ cười, trong tiếng cười có một chút tự giễu: "Lệ tiên sinh thật biết nói đùa, chưa có người nào ở Thủ Đô mà không biết tôi."

Cho dù không biết, có mấy tin tức Hứa gia phá sản cũng đủ để bọn họ biết.

"Cô quá tự cho mình là đúng." Lệ Quân Trầm lạnh lùng mở miệng: "Không cần chặn đường."

Anh lướt qua cô, cất bước muốn đi vào trong.

Hứa Thâm Thâm mím môi, đây chính là hi vọng cuối cùng của cô.

Rầm!

Hai đầu gối trắng nõn như ngọc của cô quỳ trong đất tuyết, hơi lạnh lập tức truyền từ đầu gối đến cả người cô khiến cô run lên một cái.

Lệ Quân Trầm không hề bị lay động.

Cô xông tới dùng sức ôm lấy đùi anh rồi nói: "Lệ tiên sinh, chỉ cần anh cho tôi tiền thì có thể ngủ với tôi!"

Ngủ với cô?

Cô thật đúng là nói năng tùy tiện!

"Chủ động đưa tới của, tôi chưa bao giờ muốn." Lệ Quân Trầm không có một chút hứng thú nào với cô.

Hứa Thâm Thâm cắn chặt môi dưới của mình không để mình khóc thành tiếng, nàng dùng cơ thể cọ xát chân anh, giọng nói mang theo chút run rẩy: "Lệ tiên sinh chưa từng thử sao biết tôi tốt hay không."

Lệ Quân Trầm thấy rõ được khe ngực cô, không thể không nói, dáng người của con nhóc này thật tuyệt.

Mềm mại nhanh nhẹn, trước sau lồi lõm, đúng là một báu vật tuyệt vời.

Anh xoay người, nhìn cô từ trên cao xuống.

Cô giả vờ tốt đẹp, ánh mắt đung đưa khắp nơi rồi lẳng lơ nhìn anh.

Anh cúi người, ngón tay thon dài nắm cằm cô, trong đôi mắt màu đen mang theo âm u nhìn cô rồi nói: "Tiền, tôi có, nhưng cái giá của xử nữ và không phải xử nữ cũng không giống nhau."

Hứa Thâm Thâm mặt dày mỉm cười, vì cứu vớt gia tộc, cô đã vứt bỏ sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình, lại nói thêm một số lời mềm mại thì đáng là gì.

Cô nằm sấp dưới chân người đàn ông "Vậy xử nữ có giá bao nhiêu?"

Anh nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng khẽ mở "Giá rẻ, bởi vì tôi không thích xử nữ."