Còn về Trịnh Khiêm, sau khi đưa Tuệ Mộc và An Di đến tập đoàn thì anh đưa Thẩm Vân Kiều đến nhà của mình. Ngôi nhà này của Trịnh Khiêm chỉ có anh và một người mẹ nuôi bị mù, bên cạnh bà ấy lúc nào cũng có người đi theo bên cạnh, đây là lần đầu tiên Trịnh Khiêm đưa một cô gái đến đây. Lúc đầu, Thẩm Vân Kiều nhìn thấy ngôi nhà nay, tuy không quá lớn nhưng cô lại cảm thấy nó cực kỳ ấm áp, chứ không lạnh lẽo như ngôi nhà lớn ở Thẩm gia.

Trịnh Khiêm nắm tay của Thẩm Vân Kiều đi vào, cô ngước mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, còn đang ngồi trên xe lăn nữa chứ, bên cạnh là một cô hộ lý cũng tầm tầm cái tuổi của người phụ nữ. Thẩm Vân Kiều nhìn thấy nét của của người phụ nữ đó rất ôn nhu, rất hiền hậu và còn cực kỳ ấm áp.

- A Lượng, con về rồi à?

- Mẹ.

Thẩm Vân Kiều giật mình trước cái tên "A Lượng", hình như theo cô biết thì Trịnh Khiêm là trẻ mồ côi, được người phụ nữ này nhận nuôi, nhưng tâm trí của bà ấy cũng không được ổn định, lý do là do bà ấy mất đứa con tên là Lý Gia Lượng, nên mỗi lần Trịnh Khiêm về thì bà ấy đều gọi là "A Lượng". Tuy là vậy, nhưng bà ấy vẫn rất yêu thương Trịnh Khiêm.

- Mẹ... Mẹ xem, con đưa con dâu mẹ về rồi đây.

- Con dâu? Tốt... Tốt... A Lượng có bạn gái, con dâu... Rất tốt.

Thẩm Vân Kiều nhìn Trịnh Khiêm rồi mỉm cười, anh cũng đưa tay ngỏ ý gọi cô bước đến, Thẩm Vân Kiều nhẹ nhàng đặt tay lên tay của mẹ nuôi, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

- Bác gái, con là Vân Kiều.

- Tiểu Kiều... Con phải chăm sóc tốt A Lượng của mẹ nhé. Trông cậy vào con.

Thẩm Vân Kiều chợt mỉm cười gượng gạo, lần đầu tiên Thẩm Vân Kiều cảm thấy ấm áp, từ trước đến giờ mẹ của cô chưa bao giờ dịu dàng và nhẹ nhàng với cô như vậy, suốt ngày bà ấy chỉ biết đến Thẩm Vân Kỳ, hoàn toàn xem cô là không khí mà ghẻ lạnh. Trịnh Khiêm nhìn thấy được tâm tư của cô gái bên cạnh, anh liền nhẹ nhàng nói với mẹ.

- Mẹ... Mẹ xem cô ấy đang mít ướt kìa.

- A Lượng, con đừng có trêu Tiểu Kiều nữa. Được rồi, được rồi... A Lượng, con vào bếp với cô Oanh nấu bữa trưa đi, để mẹ nói chuyện với con dâu của mẹ.

Trịnh Khiêm mỉm cười rồi liền vâng lời bước vào bếp, trước khi đi cũng không quên hôn nhẹ lên tóc của Thẩm Vân Kiều một cái.

Còn cô, đang ngồi bên cạnh mẹ nuôi của anh, bàn tay nhỏ của cô được một bàn tay ấm áp nắm chặt, bà ấy lên tiếng.

- Tiểu Kiều... A Khiêm từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của A Lượng, mẹ biết... Mẹ biết nó rất khó chịu, rất ấm ức, nhưng thằng bé vẫn vui vẻ chấp nhận.

- Bác... Bác không hề có vấn đề gì cả đúng không?

- Ừm... Vì mẹ biết, nếu như mẹ không giả vờ như vậy, thì thằng bé hiếu thảo Tiểu Khiêm này sẽ đưa mẹ lên nội thành sống, con biết đó... Thằng bé rất ngoan ngoãn, rất hiếu thảo... Nếu mẹ còn làm gánh nặng cho nó, thì thật sự mẹ rất bất nhân. A Khiêm sống với mẹ cũng đã hai mươi lăm năm, mẹ nhận nuôi khi nó một tuổi, bây giờ A Khiêm đã hai mươi sáu rồi... Mẹ cũng sớm đã an tâm rồi.

- Bác...

- Tiểu Kiều, gọi mẹ đi...

- A... Cái đó...

Bàn tay của cô được bàn tay của mẹ Trịnh vỗ vỗ nhẹ nhàng, sau đó bà lại nở một nụ cười vô cùng ấm áp, nói.

- Từ nhỏ đến lớn, A Khiêm luôn vẫn rất siêng năng đi học rồi về nhà, hay đi làm rồi về nhà, giao du bạn bè cũng không có. Con là người con gái, cũng như là người bạn đầu tiên mà thằng bé đưa về đây. Không chỉ vậy, thằng bé A Khiêm này rất đáng tin tưởng, nó đã dám giới thiệu con là con dâu của mẹ... Thì chắc chắn nó sẽ lấy con về nhà.

Thẩm Vân Kiều ngượng ngùng đến đỏ mặt, tuy mẹ Trịnh không nhìn thấy nhưng có lẽ bà là người từng trải nên cũng sớm biết được biểu hiện của cô. Bà vương tay muốn chạm đến gương mặt của con dâu mình, Thẩm Vân Kiều hiểu ý, liền nắm lấy tay bà. Khi chạm được gương mặt của con dâu của mình, bà ấy nhẹ nhàng lên tiếng.

- Tiểu Kiều, mẹ mong con có thể chăm sóc tốt cho A Khiêm, nó cực khổ nhiều rồi.

- Mẹ... Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Đợi sau khi con và anh ấy ổn định, con sẽ đưa mẹ về sống chung với tụi con, để cho con và anh ấy... Tận tâm báo hiếu cho mẹ.

Mẹ Trịnh hài lòng gật đầu, sau đó từ bên ngoài chạy nhanh vào là một chú chó lông xù rất đáng yêu, chú chó nhỏ đó liền nhảy lên người của mẹ Trịnh, bà ấy cũng chỉ bật cười rồi nói.

- Đây là người bạn của A Khiêm mấy năm nay. Lúc nào về nhà A Khiêm và Đậu Đậu cũng chơi với nhau cả.

Thẩm Vân Kiều dịu dàng xoa xoa đầu của chú chó Đậu Đậu, cô nhìn vào bên trong bếp. Cảnh tượng này tuy không quá cao sang hay quyền quý, nhưng lại khiến cô ấm áp đến lạ thường. Trong nhà, có một người mẹ hiền hậu, một người chồng ấm áp hiểu chuyện, thêm một chú cún đáng yêu... Như vậy là quá đủ rồi. Thẩm Vân Kiều từ nhỏ tuy sống trong nhung lụa nhưng hoàn toàn không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Sau khi Trịnh Khiêm đã chuẩn bị xong bữa ăn trưa thì cô Oanh hộ lý liền đẩy mẹ Trịnh đi vào. Còn Trịnh Khiêm dịu dàng nắm lấy tay của Thẩm Vân Kiều, nói.

- Nhà anh là như vậy. Không có cao sang hay quyền quý như nhà của em. Thẩm tiểu thư, em không chê chứ?

Thẩm Vân Kiều nhón chân hôn nhẹ lên má của Trịnh Khiêm, mỉm cười ngọt ngào nói.

- Cảm ơn anh... Lần đầu tiên em cảm nhận được hai từ "Ấm áp" từ gia đình.

Trịnh Khiêm cũng chỉ dịu dàng xoa xoa đầu cô, rồi hôn lên trán cô một cái.

- Sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây. Được chứ?

Thẩm Vân Kiều mỉm cười vui vẻ gật đầu, sau đó là hai người bước vào bàn ăn. Trong bữa ăn, Trịnh Khiêm nhìn thấy cô gái này có thể vui vẻ lại như vậy là bản thân anh đã thấy an tâm rồi. Thật sự ngay cả Trịnh Khiêm cũng không biết, từ lúc nào mà anh lại quan tâm đến cô gái đại tiểu thư này như vậy. Nhưng có lẽ... Là do anh thật sự muốn bắt đầu yêu cô...

- Tiểu Kiều, con và A Lượng nhanh chóng kết hôn rồi sinh con đi nhé.

Thẩm Vân Kiều nghe xong liền muốn sặc cơm, còn Trịnh Khiêm chỉ nở một nụ cười, sau đó liền nói.

- Mẹ yên tâm, con sẽ nhanh lấy cô ấy về cho mẹ.

- Tốt... Rất tốt... Nào, ăn cơm đi. Tiểu Kiều, con ăn nhiều vào nhé.