Đến buổi chiều, khi Tuệ Mộc tỉnh dậy thì cô đã thấy bản thân đang nằm bên cạnh Ngụy Long Thần, không chỉ vậy, anh còn choàng tay để cô nằm trong vòng tay anh, lúc này gương mặt tựa như ai oán của Tuệ Mộc liền nhìn chằm chằm cái tên quỷ già háo sắc này. Cái tên này đúng là quỷ già háo sắc mà, đã ba mươi mấy bốn mươi tuổi đầu rồi mà mỗi lần đụng chạm đều làm nhiều như vậy. Mẹ nó, cũng may là vài ngày trước cô có nhờ Hải Hà cấy que tránh thai rồi đấy.

Bất chợt, Tuệ Mộc đưa tay véo hông của anh một cái đau điếng, nhưng Ngụy Long Thần không hề phản ứng lại với cái véo mạnh của cô, mà trái lại còn ôm chặt lấy cô hơn.

- Cái tên quỷ háo sắc này, anh mau buông em ra!

- Bé con, ngoan... Để anh ôm một chút.

- Quỷ háo sắc! Buông em ra!

- Mộc Mộc... Em nói xem, khi nào anh mới có thể lấy em?

Tuệ Mộc nhìn anh, bây giờ ngay cả bản thân của cô còn không biết những việc này khi nào mới kết thúc nữa kia. Cô nhẹ nhàng mỉm cười, nói.

- Đợi... Đợi khi nào Tiểu Viêm, Tiểu Di và cha mẹ hoàn toàn chấp nhận anh thì tính tiếp.

Ngụy Long Thần bây giờ mới nhớ lại, hơ... Tính ra anh quên mất bản thân còn đang là kẻ thù của cái tên nhóc Định Viêm. Mà cái thằng nhóc này đúng là giận dai thật đấy, từ khi Tuệ Mộc đưa nó từ nước ngoài về đây cũng đã hơn hai tuần rồi, mà ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói với anh một câu nào. Chậc chậc... Lúc gọi thì chỉ gọi có một câu là "Đại thúc xấu xa", còn nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ căm phẫn nữa chứ.

Chưa để Ngụy Long Thần nói thêm câu gì thì điện thoại của cô đã đổ chuông lên. Tuệ Mộc liền nhanh chóng chồm người dậy để lấy điện thoại xem. Thì hiện lên một chữ "Cha" to tướng.

Lúc này, Tuệ Mộc có chút sững sờ... Hơ hơ... Cha cô nay rất hiếm khi gọi cơ mà nhỉ? Nếu cô không lưu tên, có lẽ cô còn nghĩ đây là số điện thoại của người bán hàng đa cấp đó chứ.

- Alo, cha ạ?

- [Hoàng Phủ Tuệ Mộc! Con bây giờ đủ lông đủ cánh rồi đúng không hả? Con nghĩ cha mẹ là bảo mẫu à? Sinh hai đứa con xong liền bỏ cho cha mẹ thật đấy ư? Con có trách nhiệm làm mẹ không vậy hả?]

- Cha à... Chẳng phải cha là người muốn đưa Long Ân và Định Viêm về đó ở sao?

- [Thôi bỏ đi. Đem cậu ta đến đây ăn cơm!]

Tuệ Mộc liếc nhìn sang Ngụy Long Thần, sau đó cô liền mỉm cười nói.

- Ai ạ?

- [Con! Hoàng Phủ Tuệ Mộc! Con đừng có mà giả điên với cha. Con và cậu ta đang ở cùng nhau chứ gì. Mau đem cậu ta đến đây ăn cơm, nếu không... Thì đừng có ăn cơm nữa!]

- Cha à... Cha phải nói rõ, cậu ta là ai chứ?

- [Con nhóc thối tha này! Đưa cha ba đứa nhỏ đến đây.]

- Cha à... Có tên mà?

- [Hoàng Phủ Tuệ Mộc! Con đúng là... Được rồi, đưa Ngụy Long Thần về nhà dùng cơm. Được chưa?]

- Vâng.

Sau đó, Tuệ Mộc liền tắt máy với nụ cười nhẹ trên môi, Ngụy Long Thần nhướn nhướn mày với vòng tay ôm lấy eo cô từ đằng sau, anh tựa cằm vào vai của cô, rồi nói.

- Cậu ta mà cha em nói là ai vậy?

- Anh nói xem.

- Mộc Mộc, em đừng nói với anh là cha em định làm mai em cho người khác đấy?

Tuệ Mộc phì cười. Cái tên này suy nghĩ cũng nhiều thật đấy, nhưng mà có điều cô đang suy nghĩ... Liệu Định Viêm có bày trò phá phách không đây?

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Ngụy Long Thần, em nghĩ... Liệu Định Viêm có bày trò gì ở nhà hay không. Thiên phú của Định Viêm thật sự khá tốt đấy chứ.

- Em đang muốn nói là do em dạy tốt, hay do con trai em học tốt đây?

- Đương nhiên là do em dạy tốt rồi. Anh không thấy sao? Cả Long Ân, Định Viêm và An Di đều rất ngoan ngoãn mà?

Ngụy Long Thần đúng là không thể nào chối bỏ được. Trước kia Tuệ Mộc bỏ đi, Ngụy Long Thần từng nghĩ bản thân sẽ chăm sóc Long Ân như thế nào cho tốt đây? Tuy nhiên, bản thân anh cũng không có chăm Long Ân quá nhiều vì thằng bé rất ngoan ngoãn, tự mình ăn, tự mình ngủ, sau đó thì được dì Quản giúp tắm rửa và thay bỉm. Rồi sau khi thằng bé lớn hơn, cũng đã tự túc được những việc này, cho đến tận bây giờ... Ngoài việc cự cãi với anh về mẹ nó ra thì Long Ân quả thật rất ngoan ngoãn.

- Ngụy Long Thần... Anh chuẩn bị tinh thần đi.

- Chuyện gì mà phải chuẩn bị?

- Cha em mời anh về dùng bữa tối, nhưng em thấy Định Viêm sẽ không để anh ăn trong dễ dàng đâu.

Ngụy Long Thần hít một hơi, từ trước đến giờ tuy không phải lần đầu gặp mặt Hoàng Phủ Tước và Linh Chi, nhưng trước kia đều theo Tề An gọi là "anh chị", nhưng bây giờ lại phải thay đổi cách xưng hô, không chỉ vậy... Ngay cả Tề An cũng phải gọi cậu ta một tiếng "Chú tư", Ngụy Long Thần bất chợt có chút lo lắng.

- Mộc Mộc, anh có nên mua chút quà không nhỉ?

- Thiết nghĩ anh nên nghĩ về cách tránh bẫy của Định Viêm đi thì hơn. Còn quà cáp thì Hoàng Phủ không thiếu gì đâu.

Ngụy Long Thần hôn nhẹ lên tóc của cô, rồi bá đạo nói.

- Vậy anh sẽ ôm chặt mẹ của tụi nhỏ. Để xem một đứa nhóc như Định Viêm làm gì được anh.

Tuệ Mộc liền mỉm cười, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh, nói tiếp.

- Anh đừng quên, bây giờ không chỉ Tiểu Viêm ghét anh mà ngay cả Tiểu Ân cũng không ưa gì anh. Mà anh ở với Long Ân lâu như vậy, chắc chắn biết rõ... Thằng bé rất thông minh... Sự thông minh của Long Ân, kết hợp với sự tài giỏi của Định Viêm. Còn bonus thêm sự gian xảo của An Di... Anh nhắm anh qua nổi không?

Ngụy Long Thần: "............" Tui đi chết đây!