Ngày hôm nay, Trịnh Khiêm đưa Thẩm Vân Kiều trở về Thẩm gia, khi cả hai bước vào chỉ thấy được không khí đau thương, nhất là mẹ của cô, bà khóc nhiều đến nổi ngay cả những giọt nước mắt cũng sắp cạn rồi. Từ khi cô được sinh ra cho đến tận ngày hôm nay, có lẽ cảnh tượng này là cảnh tượng làm cô khó chịu nhất. Nhìn vào trong, ảnh của Thẩm Vân Kỳ đang đặt ngay ngắn ở nhà thờ tổ tiên, cô cũng chậm chạp bước vào.

Mẹ Thẩm nhìn thấy cô liền tức giận, dùng tay lau đi những giọt nước mắt, cầm theo cây chổi bên cạnh, định chạy ra đánh cô, nhưng cây chổi vẫn chưa kịp ra tay đánh thì đã bị Trịnh Khiêm giữ lại.

- Cái đồ độc ác, tại sao... Tại sao mày lại hại chết Tiểu Kỳ, nó là em gái mày đó! Tại sao mày lại độc ác như vậy hả?

- Con... Con không có... Con không có hại chết nó mà.

- Mày còn chối? Tất cả là tại người làm chị như mày, cái gì mà đứng về phía chính nghĩa tự tay làm hại thanh danh cũng như sự nghiệp của con gái tao, nếu như mày im lặng thì có phải đã tốt hơn không? Nếu mày im lặng... Tiểu Kỳ cũng không chết.

Lúc này, Trịnh Khiêm nhíu nhíu mày, lời nói của vị Thẩm phu nhân này càng nói càng khiến anh cảm thấy tức giận, nhà này cũng có Thẩm Vân Kiều là con gái cơ mà, nhưng nhìn từ thái độ cho đến cách ăn nói hay xử sự, điều cho thấy vị Thẩm phu nhân này quá thiên vị Thẩm Vân Kỳ.

Khi Trịnh Khiêm định lên tiếng thì Thẩm lão gia bước ra, ông ta rất niềm nở nhìn anh, rồi lên tiếng.

- Hình như cậu là Trịnh tổng của Tập đoàn Tân Vĩnh Trùng đúng không? Hân hạnh cho Thẩm mỗ khi được đón tiếp ngài Trịnh.

- Không cần, tôi đến đây với tư cách là bạn trai của Kiều Nhi.

Lúc này, Thẩm Đan cũng chính là cha của cô và cả người mẹ lúc nảy đang nổi điên kia liền giật mình kinh ngạc. Lúc đầu, hai người họ yêu thích Thẩm Vân Kỳ một là vì cô ta là con út, hai nữa là vì cô ta có hôn ước với Sử tam thiếu - Sử Vận Hiên, mà gia đình của Sử Vận Hiên lại có mối quan hệ rất mật thiết với quân nhân, nên hai người họ luôn yêu thương chiều chuộng Thẩm Vân Kỳ hơn, còn cô con gái lớn này thì có chút bỏ bê.

Nhưng hôm nay, Trịnh Khiêm lúc trước chỉ đơn thuần là một thuộc hạ bên cạnh Ngụy Long Thần, sau này lại được Ngụy Long Thần xem trọng và bắt đầu được xem là bạn bè thân thiết của cậu ta, hiên hiên ngang ngang bước lên vị trí Tổng Giám Đốc của Tập đoàn Tân Vĩnh Trùng, không chỉ vậy... Thẩm Đan còn nghe tin đứa con gái lớn vô tích sự này còn thân thiết với vợ của Ngụy Long Thần, cũng chính là vị tiểu thư Hoàng Phủ Tuệ Mộc, mà nhà Hoàng Phủ được xem là đại gia tộc lớn nhất Thanh Thành này. Đừng nói về phía quân sự, thương trường hay y khoa, họ đều có thể đứng đầu.

- Tiểu Kiều... Con...

- Cha, con đưa anh ấy đến đây chỉ đơn giản là để thông báo một tiếng rồi con lấy hộ khẩu. Tự bản thân con ra ngoài ở.

- Tiểu Kiều... Nhà họ Thẩm bây giờ chỉ còn có một mình con là con gái.

Thẩm Vân Kiều cười đầy khinh bỉ, sau đó nhìn cha mẹ mình, nói.

- Con gái? Ha... Có nực cười không vậy cha? Lúc trước, khi Thẩm Vân Kỳ còn sống sao tôi chưa nghe hai người nói chuyện với tôi ngọt ngào như vậy? Hay là vì lúc đó Thẩm Vân Kỳ có cái hôn ước với Sử gia, nên hai người mới yêu thương nó? Tôi thật sự đang nghi ngờ... Hai người rốt cuộc có phải cha mẹ tôi hay không đấy.

- Thẩm Vân Kiều! Con đang nói vớ vẩn cái gì vậy hả?

Trịnh Khiêm nghe thấy người mình bị quát lớn liền nhíu mày, anh lạnh giọng nhìn Thẩm Đan, nói.

- Thẩm lão gia, ông nên tôn trong Kiều Nhi một chút. Ăn nói, cũng nhẹ một chút... Nếu không...

Thẩm Đan nuốt một ngụm khí lạnh, lời nói của Trịnh Khiêm xem như là lời cảnh cáo cuối cùng giành cho ông rồi. Tức khắc, ông liền nhìn Thẩm Vân Kiều mỉm cười nhẹ nhàng.

- Tiểu Kiều, con đừng có ăn nói như vậy, cha và mẹ thật lòng yêu thương con mà.

- Thật lòng? Ông đang kể truyện cổ tích sao?

- Con...

- Đủ rồi! Nói tóm lại, tôi chỉ đến đây lấy hộ khẩu. Còn nữa... Từ nay về sau, Thẩm Vân Kiều tôi hoàn toàn không còn bất cứ mối quan hệ gì với Thẩm gia cao quý của các người!

Sau đó, mặc kệ lời gọi của cha mẹ mình, Thẩm Vân Kiều đi thẳng vào trong phòng, nhìn trong căn phòng thường ngày gọn gàng của mình bây giờ biến thành một mớ hỗn độn, nhưng bây giờ cô cũng không quan tâm đến việc nó có hỗn độn hay không, cô chậm rãi mở một két sắt, bên trong là hộ khẩu và giấy tờ đất mà Thẩm gia gia đã để lại cho cô trước khi qua nước ngoài dưỡng già. Cô nhìn căn phòng mình sống từ nhỏ đến lớn, liền cười nhạt một tiếng, bất chợt lại nhớ đến ngôi nhà của mẹ Trịnh. Tuy ngôi nhà không quá lớn, nhưng lại cực kỳ ấm áp và tràn ngập hạnh phúc, chứ không giống ngôi nhà lớn đầy mưu mô và đầy sự ghẻ lạnh này.

Cô cũng cầm lấy theo của hồi môn mà trước khi mất, bà nội và bà ngoại cô đã sớm để lại cho mình bỏ vào túi xách, riêng những món trang sức mà cha mẹ Thẩm hay tự cô mua cô cũng không thèm động vào.

Khi bước xuống nhà, đã nhìn thấy Trịnh Khiêm đứng dưới chân cầu thang, phía sau lưng anh là người cha và người mẹ mà cô đã gọi suốt hơn hai mươi năm.

- Em lấy xong rồi, chúng ta mau rời khỏi đây. Mắc công lại vướng nghiệp chướng.