Editor: May

Lãnh Tư Thành trực tiếp ấn thang máy đi xuống, Trần Văn Tiệp còn tưởng rằng, anh là không quen khách sạn, muốn đi về thân mật với cô ta, cũng muốn đi vào theo anh, ai biết, sau khi thang máy tới, Lãnh Tư Thành một mình vào cửa, ấn nút đóng cửa, trực tiếp nhốt cô ta ở bên ngoài!

Tới bãi đỗ xe rồi, Lãnh Tư Thành cầm di động, lại gọi điện thoại cho Cố Thanh Thanh, điện thoại gọi qua, lại là “Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin mời gọi lại sau”.

Sắc mặt Lãnh Tư Thành trầm trầm, tròng mắt híp lại, lên xe, trợ lý Trình đánh tay lái: “Lãnh tổng, muốn đi đâu?”

“Đi dạo chung quanh.” Cô mới vừa đi xuống, lại rơi xuống mưa to, người hẳn là đi không xa.

Thế mưa rất lớn, trước bãi khách sạn ngừng đủ loại kiểu dáng xe, Lãnh Tư Thành cố ý bảo trợ lý Trình lái chậm một chút, chính mình quay cửa kính xe xuống nhìn nhìn khắp nơi. Bởi vì do trời mưa, cửa chận không ít người. Lãnh Tư Thành híp tròng mắt lại, ngón tay thon dài gõ cửa sổ xe từng chút một, ánh mắt cẩn thận nhìn quét đám người. Không ít người tham gia bữa tiệc nhìn đến thế mưa quá lớn, dứt khoát ở lại, xe dưới lầu hơn phân nửa là tài xế ở bên trong.

Tài xế lại lái ra khách sạn, gần đây đều là cửa hàng khách sạn xa hoa, người trốn mưa chung quanh ngược lại không ít, chỉ là, không có một ai là cô.

Lại lái về phía trước, lúc chuẩn bị qua đèn xanh đèn đỏ, Lãnh Tư Thành bỗng nhiên nhìn thấy, cửa sổ một tiệm thuốc 24 giờ, tựa hồ đứng một người, đúng là Cố Thanh Thanh!

Cô đi tiệm thuốc?

Nghĩ đến tư thái lung lay cùng ấn đường nhíu chặt lúc cô đi đường vừa rồi, chẳng lẽ -- vừa rồi anh dùng sức quá lớn, nơi đó của cô, bị thương?

Tối hôm qua, đặc biệt là hôm nay, anh tựa hồ hoàn toàn không khống chế được lực đạo của mình, chỉ muốn phát tiết tức giận, hoàn toàn không có ôn nhu với cô.

Vừa chuẩn bị xuống xe, một câu nói của nhân viên tiệm thuốc, đột nhiên làm cả người anh dừng lại!

“Thuốc xong việc muốn 24 giờ hay là 72 giờ?”

Giọng nói Cố Thanh Thanh có chút khàn khàn, mua loại thuốc này lại có vẻ “Ngựa quen đường cũ”: “Muốn 24 giờ, một lọ.”