"Đinh Việt, anh nói sai! Em và anh. . . . ."
Niệm Kiều còn chưa kịp nói hết đã bị Đinh Việt cắt đứt, "Niệm Kiều, anh biết rõ bây giờ em vẫn còn đang tức giận, nhưng vì sức khỏe của ông nội, chúng ta không nên cãi nhau nữa, được chứ?"
Niệm Kiều nghe hắn nói xong rất sửng sốt, giống như giữa hai người, thật sự có mối quan hệ thân thiết vậy.
Cố Hành Sâm híp mắt lại nhìn cô, khóe môi mím chặt lại.
Niệm Kiều muốn giải thích, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng Cố Bá Ngôn ho khan. Trong lúc đó Đinh Việt lại dùng ánh mắt như nhắc nhở cô.
Nhưng nếu không giải thích, cô lại sợ người khác hiểu lầm, càng sợ khi nghe Cố Bá Ngôn thúc giục cô cùng Đinh Việt kết hôn. Cô không biết làm thế nào cho đúng trong lúc này.
Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng rồi đứng lên nói: “Cha, cha đừng vội vã như vậy. Niệm Kiều hãy còn nhỏ. Hơn nữa bọn chúng cũng vừa mới quen biết nhau vẫn cần thời gian để tìm hiểu lẫn nhau. Không bằng chờ Niềm Kiều tốt nghiệp rồi hãy tính tiếp. Nếu đến lúc đó chúng vẫn còn yêu nhau thì sẽ cho chúng đính hôn."
"Cố Hành Sâm ——" Niệm Kiều kinh ngạc thốt lên. Hắn nói gì? Hắn cư nhiên bảo cô và Đinh Việt kết hôn?
Cố Hành Sâm liếc cô một cái, nói: "Nghe lời."
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng, hắn chưa bao giờ dùng khẩu khí như vậy nói chuyện cùng cô. Giống như là đang dụ dỗ cô. Nhưng hắn lại cố tình dùng giọng nói như vậy để ép nàng cùng người đàn ông khác kết hôn.
Niệm Kiều chỉ cảm thấy uất ức, mím môi bộ dạng như sắp khóc.
Cố Bá Ngôn chau mày lại tâm trầm tư một chút, sau đó mới nói: "Như vậy cũng tốt, vậy thì chờ Niệm Kiều tốt nghiệp đã rồi tính tiếp, trong khoảng thời gian này hai người các con hãy hòa thuận thử gặp gỡ nhau chút."
Niệm Kiều dậm chân, quay người bỏ chạy đi ra ngoài.
Thật là tức chết người mà!
Nhưng mà bây giờ cô cũng có thể hiểu được, tại sao ngày đó Cố Hành Sâm lại cấp tốc quay về Italy ngay trong đêm đó. Loại cảm giác bị bức hôn như thế này thật là khó chịu!
Cố Hành Sâm nhìn theo bóng Niệm Kiều vừa rời khỏi, khóe miệng hơi trầm xuống, sau đó nói: "Con đi tìm Niệm Kiều chút."
Đinh Việt vốn định tự đi cô, kết quả Cố Hành Sâm vừa nói như vậy, Cố Bá Ngôn liền kêu hắn ở lại cùng mình nói chuyện. Vì vậy hắn đành phải ở lại.
Niệm Kiều thật ra thì cũng không bỏ đi đâu xa, Cố Hành Sâm chỉ cần dựa theo cảm tính mà tìm. Quả nhiên là thấy cô chạy đến công viên.
Niệm Kiều nhìn thấy người tới là hắn, hừ lạnh một tiếng xoay đầu hướng đi nơi khác, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Sự tức giận của cô rơi vào tầm mắt của Cố Hành Sâm, hắn không nhịn được. Cảm thấy cô thật đáng yêu.
Hắn đi về phía cô, dịu dàng nói : "Tức giận sao?"
Niệm Kiều quay đầu lại trừng hắn, "Tôi tức giận cái gì? Tốt nghiệp xong có thể lập gia đình ngay. Hơn thế lại còn được gả cho Đinh đại thiếu gia. Sau này cuộc sống giàu sang thì tôi còn tức giận cái gì ? Mừng còn không kịp nữa kìa"
"A —— thì ra là cháu nghĩ như vậy. Xem ra vừa rồi tôi không nên chen miệng vào. Nên để cho cha quyết định. Để cho hai người lập tức đính hôn, như vậy cháu sẽ không sợ Đinh thiếu gia kia chạy mất."
Cố Hành Sâm nói xong, trong mắt lộ ra ý buồn cười.
Quả nhiên, Niệm Kiều nghe lời của hắn, phắt một cái liền đứng lên, ngước đầu lớn tiếng nói: "Cố Hành Sâm chú đi chết đi!"
"Thật muốn chú đi chết?" Cố Hành Sâm nhẹ nhàng hỏi, đáy mắt là không giấu được nụ cười.
Niệm Kiều chưa bao giờ thấy hắn có bộ dáng này, dịu dàng đến khiến người ta muốn ngã vào ngực hắn!
"Không nên cáu kỉnh, ông nội gần đây không khỏe, cứ nghe theo ông một chút, chờ sau khi cháu tốt nghiệp, muốn gả cho người nào, tự cháu quyết định."
Hắn giơ tay, muốn sờ lên đỉnh đầu cô, lại cảm thấy động tác như thế không thích hợp, bàn tay ở giữa không trung khẽ dừng lại, cuối cùng thu trở lại.