Đinh Việt Nhiên ngượng ngùng thu tay lại, vô tội sờ sờ cái mũi của mình, "Manh Manh về nhà trước, cô ấy bảo anh đưa em về."

"Không cần, em có thể tự trở về nhà." Niệm Kiều cự tuyệt dứt khoát.

Đinh Việt Nhiên không nổi giận, nói tiếp: "Niệm Kiều, cứ coi như em không chấp nhận anh, nhưng chúng ta có phải là bằng hữu chứ?"

Niệm Kiều dừng bước lại, "Đinh Việt Nhiên, chuyện tối ngày hôm qua em rất xin lỗi, là do em nhất thời hồ đồ mới không đẩy anh ra, anh cũng không cần phải hiểu lầm, mặt khác, có thể làm bạn bè, nhưng là hãy giữ khoảng cách với em, có thể không?"

Sắc mặt của Đinh Việt Nhiên trở lên có chút lạnh, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, bất chợt nói: "Em không muốn tiếp nhận anh, là vì chú em?"

"Nói bậy bạ gì đó!" Niệm Kiều có chút tức giận, bây giờ đang ở trước cửa trường học, bao nhiêu người đi tới lui như vậy, ngộ nhỡ bị người khác nghe được lời hắn nói thì phải làm sao?

Đinh Việt Nhiên chỉ trầm mặc, nhìn cô, thật sự cảm thấy rất đau lòng.

Lúc đầu quen biết cô là ngoài ý muốn, hai năm qua hắn bị cha mẹ bức hôn rất gay gắt, ngày đó vì hắn muốn trốn tránh xem mắt, trốn vào một nhà cửa hàng bánh ngọt, kết quả va phải cây thông noel ở trong tiệm, ngã xuống thì đụng trúng Niệm Kiều, vậy là hai người liền quen biết nhau.

Sau này lại càng liên lạc một cách quen thuộc , hắn ngày càng bị thu hút bởi sự bền bỉ quật cường của cô, nhưng hắn phát hiện ra dù cho hắn có cố gắng thế nào, thì cũng không thể nào bước vào được trong lòng cô.

Rồi sau hắn mới biết, càng ngày trong lòng cô vẫn chỉ đặt vào một người

Mà người kia là ai..rốt cuộc hắn cũng không biết.

Niệm Kiều thở dài, hai người cứ giằng co như vậy cũng không phải là cách để giải quyết, tất cả mọi người nhìn đấy.

"Đinh Việt Nhiên, chúng ta trở lại là trước kia đi, làm bạn bè vui vẻ không tốt sao? Cùng nhau cười cùng nhau điên khùng, tóm lại vẫn tốt hơn bây giờ, không phải sao?"

Đinh Việt Nhiên nhìn cô, giống như là muốn thông qua ánh mắt cô để thấy được lòng của cô, đến cuối cùng hắn lại cười phá lên: "Biết, cái người này sao mà dã man, chỉ là nhất thời anh hiếu kì về em, em thật sự cho là anh thích em hay sao?"

Niệm Kiều nguýt hắn, "Như vậy là tốt nhất, đừng có mà ở trước mặt em giở trò không đứng đắng, cẩn thận không em đánh anh!"

Đinh Việt Nhiên làm ra dáng vẻ sợ sệt, trong ánh mắt lóe lên tia khổ sở rồi lập tức biến mất

"Như vậy đi, để ăn mừng chúng ta lại trở về thành anh em, đi uống một chén thôi."

Niệm Kiều cũng biết hắn nói như vậy là để cho mình yên tâm, suy nghĩ lại một chút hai người trước tốt như vậy, hiện tại bởi vì chuyện tình cảm làm loạn ra như vậy, thật đúng là không đáng.

"Kia, đi thôi."

Cô vừa dứt lời , một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại ở trước mặt hai người, cửa xe mở ra, người bước xuống xe quay lại, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, là quản gia người bên cạnh Cố Bá Ngôn, Niệm Kiều nhớ mang máng người này họ Tần

"Tiểu thư, lão gia mời người ghé qua tối nay."

"Ông nội cháu có nói là vì chuyện gì không ạ?" Niệm Kiều nhẹ giọng hỏi, Ông nội làm sao lại đột nhiên tìm mình?

Tần quản gia lắc đầu, "Lão gia chỉ làm cho tôi tới mời tiểu thư, hơn nữa lão gia còn phân phó, tiểu thư có thể mang Đinh tiên sinh đi cùng."

"Cái gì?" Niệm Kiều hoài nghi nghiêm trọng là mình nghe lầm, ông nội làm sao lại kêu cô mang theo Đinh Việt Nhiên cùng qua đó? Cái này huyền ảo sao?

Tần quản gia cho rằng cô không nghe rõ, vì vậy lại nhắc lại vừa nãy, "Lão gia hi vọng tiểu thư có thế cùng Đinh tiên sinh đi tới."

Đinh Việt Nhiên thật sự có chút kinh ngạc, Cố lão gia tại sao lại mời mình cùng Niệm Kiều tới?

Đến chỗ của Cố Bá Ngôn, Niệm Kiều liền bắt gặp Cố Hành Sâm cũng ở đó, tầm mắt hai người giao nhau, nhưng rõ ràng cô cảm thấy hắn không được vui.

Hắn đang tức giận? Là giận cô sao?