Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm cô , không nói một lời , khuôn mặt lạnh lùng che phủ trên người
Niệm Kiều đột nhiên có chút lo sợ , sợ hắn đối với mình thất vọng , sợ hắn xem mình như một cô gái hư
Có chút không chịu được sự kiểm soát trên tầm mắt kia , cô lo lắng giải thích :"Hôm nay là sinh nhật tôi. . . . . ."
Lông mày của Cố Hành Sâm chau lại càng chặt hơn , đến vài giây sau thì nói :"Chờ chú một chút"
Nói xong , không đợi Niệm Kiều trả lời , sau đó hắn quay người lên lầu
"Thật là đáng thương , sinh nhật mà cũng không có người nhớ . Cố gia chúng ta thật là xin lỗi , nhưng mà Niệm Kiều à , ai kêu mày là đứa con hoang , thật không thể trách tao được . Nếu mày là con gái ruột của tao , thì tao nhất định sẽ cưng chìu , nâng niu mày !"
Liễu Nhứ Mi nắm bắt cơ hội mỉa mai Niệm Kiều , trong ánh mắt thể hiện rõ vẻ khinh thường
Con hoang . . . . . .
Hai chữ kia giống như kim châm , hung hăng đâm vào trong lòng Niệm Kiều , nơi ngực truyền đến đau nhói .
"Tao đây là chỉ biết nói ra sự thật . Có nói như thế nào chăng nữa , thì mày cũng chính là con hoang . Con hoang đấy biết không hả !"
Lời nói của Liễu Nhứ Mi ngày càng gay gắt , từng lời từng lời nói với Niệm Kiều , như một con dao sắc bén độc ác , đem Niệm Kiều bức phá đến hỏng mất
Vậy mà Niệm Kiều cứ cười cười , thờ ơ nói :"Dì ơi . À , không đúng . Phải gọi là Cố phu nhân , cho dù là bà nói đúng thì sao . Tôi chính là một đứa con hoang , dựa trên pháp lý , tôi cũng là một thành viên trong gia đình . Nếu ông nội đã có ý định chia chác một phần tài sản cho tôi , cớ gì tôi ngu , tôi lại không nhận chứ !"
Liễu Nhứ Mi bị lời nói của cô móc méo , đỉnh đầu gần như điên tiết , liền mắng thẳng :"Mày đúng là đồ vô ơn ! Quả nhiên vẫn nghĩ tới tiền tài của Cố gia , tao nói không sai mà , nhiều năm im hơi lặng tiếng như vậy là vì cái gì , rốt cuộc cũng là muốn chiếm đoạt cái gia sản nhà này !"
Niệm Kiều để cho Liễu Nhứ Mi tùy tiện mắng chửi , dù sao có nói gì đi nữa , thì cũng bị bà ta vặn vẹo
Cố Hành Sâm thay đồ xong liền cầm chìa khóa xe xuống lầu , cũng không thèm nhìn tới Liễu Nhứ Mi , trực tiếp đối mặt Niệm Kiều :"Đi thôi"
Liễu Nhứ Mi cảm thấy tức tối , ánh mắt soi mói nhìn hai người đó đi ra ngoài . . .
Ở trên xe , cả hai cũng không có nói chuyện . Niệm Kiều nhìn ngoài cửa sổ , không khỏi bối rối hỏi hắn :"Chú mang tôi đi đâu vậy ?!"
Cố Hành Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái , vẻ mặt không giống như khi ở Cố gia , nghiêm túc mà nói "Cha của chú luôn cho rằng , chuyện giữa cháu và chị dâu là vấn đề vô cùng nan giải . Khoảng mấy ngày trước , đã nhờ chú sắp xếp tìm một nơi ở nhỏ , tiện nghi một chút , để cháu sống nơi đó , coi như là quà sinh nhật"
Niệm Kiều trợn to tròng mắt , quà sinh nhật ?! Phòng ốc ?!
Khi xe chạy đến một ngôi nhà nhỏ , thì Niệm Kiều nhìn thấy An Hi Nghiêu đang chờ
Hắn chậm rãi đi tới , hướng về phía Cố Hành Sâm :"Hành Sâm , tôi đã chuẩn bị xong rồi. . . . . ."
Cố Hành Sâm dời ánh mắt đến An Hi Nghiêu , người sau ngượng ngùng dừng lại lời nói , chẳng qua là đáy lòng không khỏi tò mò [Cố Hành Sâm đang làm cái gì ?!]
Niệm Kiều đi vào xem phòng ốc , trong lòng rất hài lòng , khóe miệng vô thức cong lên
An Hi Nghiêu vẫn nhìn vào Cố Hành Sâm , vẻ mặt của hắn từ lúc ba người họ đi vào đây , vẫn là rất căng thẳng . Cho đến khi thấy Niệm Kiều khẽ cười , tâm tình của hắn mới dịu dàng lên rất nhiều . Giữa hai người này thật ra . . . . . .
Không đâu , bọn họ là có quan hệ máu mủ , là quan hệ chú cháu , thật không thể nào !
Trong đầu của An Hi Nghiêu liền bật ra ý tưởng tượng quái dị đó , có chút không tự nhiên , đành ho khan một tiếng "Hành Sâm , tôi ở dưới nhà chờ cậu"
Cố Hành Sâm khẽ gật đầu
Sau khi An Hi Nghiêu đi khỏi , Niệm Kiều xoay người lại nhìn Cố Hành Sâm , nghiêng đầu dí dỏm hỏi :"Còn chú nữa , quà sinh nhật của tôi đâu ?!"