Ngày hôm sau đi học , dưới hai mắt của cô là ánh mắt mắt gấu mèo 0.0 ... Cô không bị cận thị nhưng mà hôm nay cô lại đeo một gọng kính đen cực lớn , vừa vào phòng học mọi người đã ngạc nhiên
An Manh Manh đi tới ngồi xuống bên cạnh , cà lăm hỏi :"Niệm , Niệm Kiều ?!"
Niệm Kiều vô lực gật đầu một cái , hỏi ngược lại :"Có gì ăn hay không ?! Tớ đói bụng quá"
Tối hôm qua đến rạng sáng cô mới ngủ được , hậu quả là sáng hôm nay toàn thân cô uể oải . Nếu không phải là do Cố Hành Sâm Sâm đưa cô tới trường , thì bây giờ cô vẫn đang chen chút trên xe buýt rồi
An Manh Manh liếc cô một cái :"Cậu lại chưa ăn sáng à , làm sao tớ biết mà chuẩn bị cho cậu chứ"
Niệm Kiều thở dài một tiếng , cả người gần như nằm luôn trên bàn :"Thôi được rồi , dù sao thì chỉ còn có hai phút , cũng không kịp đi mua đồ ăn , tớ nằm đây nghỉ ngơi một lát đã , chớ phiền tớ nha chưa"
"Đợi chút —— Chuyện tối ngày hôm qua cậu không giải thích cho tớ à ?! Cậu và người chú kia ——"
Niệm Kiều phiền não phất phất tay , hàm hồ nói :"Chớ quấy rầy tớ , hiện tại tớ đang mệt , lại đói nữa , chờ tớ tỉnh ngủ rồi nói"
An Manh Manh kéo cô mấy cái , thấy bộ dạng cô rất buồn ngủ , nên không cùng cô tranh nữa
Mới được có mấy phút thì điện thoại của Niệm Kiều vang lên , nhưng giờ đây cô đã ngủ như chết rồi , An Manh Manh liền lấy sang nhìn xem , phía trên hiện lên tên người gọi ‘Người đầu tiên'
Còn chưa hiểu được cái tên kỳ lạ kia là gì , An Manh Manh liền nhận điện thoại "Alo , cho hỏi là ai ——"
Người bên kia nghe được không phải âm thanh của Niệm Kiều , cư nhiên tỏ ra kinh ngạc , chỉ nói là :"Gọi Niệm Kiều ra ngoài cửa trường dùm tôi"
"Niệm Kiều ngủ rồi , người tìm cô ấy có gì không , lát nữa tôi sẽ chuyển lời ——"
"Không cần đâu , cháu cứ ra ngoài cửa trường dùm cũng được"
"Hả ?!" An Manh Manh sửng sốt , làm thế nào lại khẳng định rằng mình sẽ ra ngoài chứ
Nhưng chẳng bao lâu thì đầu dây bên kia lại nói :"Tôi là chú của Niệm Kiều"
Ngay lập tức trong đầu của Manh Manh liền nhớ đến Cố Hành Sâm , một con người đẹp trai đến lạnh lùng , cô bèn từ cửa sau chạy ra ngoài
Đứng trước cửa trường học , Cố Hành Sâm dựa vào chiếc xe hơi bên cạnh , khi thấy An Manh Manh chạy ngoài , hắn tươi cười nghênh đón , đưa bữa sáng trong tay tới :"Đưa dùm chú cái này cho con bé kia"
Hành động đó của Cố Hành Sâm làm An Manh Manh cứ tơ tưởng trong đầu , cô thật muốn có một người chú như vậy nha !
Cố Hành Sâm nhìn thấy ánh mắt si mê của Manh Manh , có chút ngại ngùng , nhịn không được liền nói một câu :"Thật phiền toái" . Sau đó hắn xoay người lên xe , nhanh chóng rời đi
An Manh Manh bĩu môi , thì ra người này trừ việc đối với người thân của mình thì mới chăm lo như vậy . Còn đối với người ngoài thì vẫn lãnh đạm như thường
Ai da ~~ Xem ra mình còn không chịu được bản tính đó , thì Niệm Kiều cách nào chấp nhận một ông chú chỉ lớn hơn mười tuổi chứ
Khi tỉnh dậy , Niệm Kiều nghe được mùi thơm , vừa nhìn bên cạnh thì thấy một túi thức ăn . Không một chút suy nghĩ liền lấy ra ăn , vừa ăn vừa trò chuyện với Manh Manh :"Manh Manh , cậu mua cho tớ thật à ?! Cậu thật tuyệt vời !"
An Manh Manh nghiêng mặt nhìn cô "Cậu nghĩ nhiều quá rồi , tớ làm gì tốt bụng đến thế , đây là của chú cậu mang tới"
"Khụ khụ ——" Niệm Kiều ho khan một hồi lâu , gần như bị sặc chết , sau đó trợn to hai mắt hỏi :"Cố Hành Sâm đưa tới ?!"
An Manh Manh gật đầu một cái , xoay mặt qua nói :"Đúng vậy , chú của cậu bắt tớ chạy ra trường lấy vào đó"
Niệm Kiều nhất thời không hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì . Lúc thì hung hăng đẩy mình ra , khi thì quan tâm chăm sóc mình . Giống như là cho người khác ăn tát rồi đưa kẹo xoa ?! Cảm giác rất vui chăng ?!