Trở lại thành phố G, đã là buổi tối.
Sân bay lúc đêm khuya, mặc dù không giống như ban ngày náo nhiệt như vậy, nhưng vẫn có chút âm thanh ầm ĩ, Niệm Kiều đau đầu muốn chết, mất hứng nhíu mày một cái.
Cố Hành Sâm một tay uể oải dắt Niệm Kiều, một tay ôm con trai.
Mới ra khỏi cửa Vip, Cố Hành Diên lập tức tiến lên, "A Sâm, Niệm Kiều, đã về rồi."
"Vâng, anh cả." Cố Hành Sâm nhẹ giọng gọi hắn.
Niệm Kiều nghe thấy giọng nói của Cố Hành Diêm, giật mình một cái, mở cặp mắt mông muội ra, hướng Cố Hành Diên gật đầu một cái, "Anh cả."
Cố Hành Diên hài lòng cười, rồi sau đó nhìn cậu bé trên đầu vai Hành Sâm, không khỏi bật cười.
Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều cũng cười cười, mà lúc này ——
Cố Cảnh Niên dường như cũng bị những tiếng ồn ào chung quanh ảnh hưởng đến, mất hứng lầm bầm một tiếng, tay nhỏ bé tóm lấy cổ áo của Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều đều dở khóc dở cười, đứa nhỏ này!
Đoàn người ra khỏi sân bay, bên ngoài đã sớm có xe chờ ở nơi đó.
Trong xe vừa rộng rãi vừa thỏa mái, Cố Hành Diên ngồi chỗ kế bên tài xế, Cố Hành Sâm một nhà ba người ngồi hàng sau.
Niệm Kiều thấy Cố Hành Sâm cùng Cố Hành Diên không có gì muốn trao đổi, liền dựa vào cánh tay Cố Hành Sâm bắt đầu ngủ.
Thời điểm đến Cố trạch, cô đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Cố Hành Sâm còn ôm đứa bé, nhìn cô gái nhỏ dựa vào trên người mình ngủ, chỉ hận mình không có thêm đôi tay.
Cố Hành Diên không tiếng động cười cười, đi tới nhận lấy đứa bé trong tay Cố Hành Sâm, hếch hếch cằm lên ý bảo hắn ôm Niệm Kiều vào nhà.
Cố Hành Sâm cũng không nói thêm cái gì, chỉ gật đầu một cái, rồi sau đó đem Niệm Kiều ôm lên trên lầu.
Vừa thả người xuống giường mền mại, Niệm Kiều nhất thời lật người, thoải mái ưm một tiếng, bắt đầu thở to ngủ.
Cố Hành Sâm nâng trán, không thể không cởi quần áo cho cô, sau đó đắp kín chăn cho cô.
Bên này chuẩn bị xong, anh có chút không an tâm cho con trai, lại đi đến phòng của Cố Cảnh Niên.
Vừa lúc đụng phải Cố Hành Diên từ bên trong ra ngoài, "Không sao, Cảnh Niên ngủ rất ngoan."
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, nhưng không có lập tức trở về phòng, mà đi sang bên cạnh, hai tay chống ở trên lan can, quay đầu hỏi Cố Hành Diên, "Anh cả, anh chừng nào mới tìm chị dâu mới cho em đây?"
Cố Hành Diên bật cười, "Anh không vội, trái lại là em, Cảnh Niên cũng lớn như vậy, lúc nào thì cùng Niệm Kiều làm hôn lễ, người ta dầu gì cũng đi theo em bao lâu, đến con cũng sinh cho em rồi."
Cố Hành Sâm nhíu nhíu mày, "Qua vài ngày nữa đi, còn phải đưa cô ấy đến Hoa Thành một chuyến, trở lại rồi hãy làm hôn lễ."
"Các em đi Hoa Thành, vậy anh sẽ dẫn Cảnh Niên đi chơi mấy ngày, dù anh cũng đang rảnh rỗi." Cố Hành Diên đề nghị.
Cố Hành Sâm có chút rối rắm, "Hay là ngày mai hỏi Cảnh Niên một chút."
Đứa bé này trưởng thành sớm, hơn nữa lúc nào cũng dính vào Niệm Kiều, nhưng mà bởi vì hiểu chuyện, cho nên mới khắc chế mình không được quấn lấy Niệm Kiều.
Nhưng nghĩ đến những ngày ở Italy, thật sự là không có chăm sóc chu đáo cho con trai, hay là trước ở nhà cùng hắn chơi mấy này, chờ hắn chơi đủ, sẽ để cho Cố Hành Diên dẫn hắn đi chơi mấy ngày, mà anh cùng Niệm Kiều cũng có thể thừa dịp đoạn thời gian đó đi Hoa Thành.
Cố Hành Diên gật đầu, "Vậy thì để ngày mai rồi hãy nói, anh về phòng ngủ trước."
Cố Hành Sâm thấy Hành Diên không có tâm tư nói chuyện với mình, nên cũng không miễn cưỡng, gật đầu một cái, cũng xoay người trở về phòng.
Niệm Kiều ngủ một giấc đến chín giờ sáng ngày thứ hai, mà cô mơ mơ màng màng không biết bây giời là lúc nào.
Cô còn tưởng rằng mình vẫn đang ở Ytali, nhưng mở mắt thấy thấy căn phòng trang hoàng rất xa lạ, khiến cô nhất thời sợ hãi.
"Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm!"
Người đàn ông bên cạnh thật ra đã sớm tỉnh, đang nằm cạnh bên cô.
Khi nghe được tiếng cô vội vã gọi mình, anh cau mày hỏi, "Sao vậy?"
Niệm Kiều khẩn trương lo lắng hỏi, " Hành Sâm, chúng ta đang ở đâu vậy, sao nơi này kỳ quái như thế?"
Cố Hành Sâm: ". . . . . ."
Xem ra chứng sợ hãi khi ở nơi lạ cộng với mới vừa ngủ dậy khiến cho đầu óc của cô bị mơ hồ!
Niệm Kiều quay đầu nhìn vẻ mặt anh im lặng nhìn mình, cô gãi gãi đầu, lần nữa cẩn thận nhìn lại quang cảnh xung quanh mình.
Nhất thời, cô ngửa đầu nhắm lại mắt, đối với chuyện mình mơ hồ cũng không nói lên lời.
"Biết mình ở đâu rồi hả ?" Cố Hành Sâm chống lên thân thể, tựa vào đầu giường, áo ngủ nửa mở, lộ ra tảng cơ ngực lớn khêu gợi.
Niệm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, mặt sắc tướng, đưa tay ở trước ngực anh hung hăng sờ soạng một cái, "Chậc chậc ——Cố Hành Sâm, nơi này của anh xúc cảm vẫn còn tốt như vậy!"
Cố Hành Sâm: ". . . . . ."
Sáng sớm đã ăn đậu hũ của người ta lại còn bình luận như vậy!
Anh vươn tay, nhẹ nhàng đem lấy cả người cô kéo vào trong ngực mình, bàn tay từ cổ áo của cô thăm dò vào, bao lại một bên đẫy đà của cô, học bộ dáng của cô nói: "Chậc chậc —— Cố Niệm Kiều, cái nơi này của em xúc cảm vẫn còn như tốt như vậy!"
Niệm Kiều không có da mặt dày như anh, cả khuôn mặt lập tức đỏ lên, "Sắc lang!"
"Em sờ anh thì có thể, anh sờ em lại là sắc lang?" Cố Hành Sâm mày kiếm nhếch lên, ánh mắt true tức.
Niệm Kiều 囧.
Người nào đó sáng sớm hăng hái bừng bừng, vuốt vuốt vài cái đã tức giận!
Một cái tay khác kéo cái mông Niệm Kiều, trực tiếp đem lấy cả người cô bỏ vào trên người mình.
Niệm Kiều kinh hãi, sau lưng có cái cây chống đỡ mông mình, cô cho dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết đó là cái gì!
Tiểu Cố Hành Sâm, mới sáng sớm có cần phải hưng phấn như thế không?
Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi, nếu không rời giường, thật sự không được ổn lắm.
Niệm Kiều quay đầu lại, đáng thương nhìn tới trước anh: "Lần sau bồi thường anh được không?"
Cố Hành Sâm mới không để ý tới cô, trực tiếp vén cao váy ngủ cô, thoát quần lót của anh, nhấc mông của cô lên liền rất nhanh đi vào.
Thân thể chợt trước chợt sau, chợt cao chợt thấp, Niệm Kiều rất nhanh liền toàn thân xụi lơ vô lực, trực tiếp dựa vào trên người Cố Hành Sâm.
Mà lúc này, Cố Hành Sâm chợt chế trụ hông của cô, lật người lại, hai người tư thế thành kẻ trước người sau.
Niệm Kiều nửa người trên cơ hồ là dán xuống ga giường, hai đầu gối quỳ trên giường, chỉ có cái mông nhổm cao lên, còn người kia đang ra sức đụng chạm.
Tư thế như vậy cô sợ nhất rồi, bởi vì anh tiến vào sâu, dùng sức cũng mãnh liệt.
Kết quả, cô rất nhanh liền lên đến cao triều, trong óc trống rỗng, đôi tay gắt gao níu lấy ga giường phía dưới .
Sau khi cô qua cao triều, người khác còn chưa có tận hứng, lại đem cô lăn qua lộn lại giày vò, đến cuối cùng cô thật sự là vô lực rồi, khóc cầu xin anh, đến lúc anh mủi lòng, lúc này mới bỏ qua cho cô.
Mà kết quả cuối cùng, Niệm Kiều ngày hôm đó không có xuống giường được, cả ngày ngồi phịch ở trên giường, ba bữa cơm cũng do Cố Hành Sâm mang lên.
Ngày thứ hai cô xuống lầu, Cố Hành Diên mặc dù làm bộ trấn định, nhưng ánh mắt lại một lần cũng không dám nhìn Niệm Kiều.
Cố Cảnh Niên lại không kiêng kị như vậy, trực tiếp nhìn Niệm Kiều, hai cái tay nhỏ bé che miệng của mình lại, cười trộm cười trộm lại cười trộm!
Niệm Kiều lúc ấy thật sự có xung động muốn xoay người về phòng làm thịt tên Cố Hành Sâm kia! Đều là tên khốn kia không tốt!
Cố Hành Sâm vừa lúc này bước xuống lầu, khi đi đến cửa cầu thang liền nhận được ánh mắt giết người của Niệm Kiều, anh thiếu chút nữa hụt chân từ trên cầu thang lăn xuống.
Rồi sau đó, anh bình tĩnh xoay tầm mắt, mặt vô tội giống như không biết chuyện gì!
Niệm Kiều yên lặng ở trong lòng rống giận: Cố Hành Sâm, cái tên khốn kiếp này!