Ở bệnh viện mấy ngày, ngày đó Cố Hành Sâm xuất viện, ở cửa bệnh viện đụng phải—— Hoắc Hành Nghị!
Hoắc Hành Nghị cùng Cố Hành Sâm mới gặp mặt qua một hai lần, cũng không phải bởi vì Mạc Thuần, mà là bởi vì Tịch Tư Diệu!
"Cuối cùng cũng tìm được anh rồi." Hoắc Hành Nghị thở hồng hộc nói, may mà đến kịp lúc.
Niệm Kiều cau mày, có chút nghi ngờ hỏi người bên cạnh: "Cố Hành Sâm, anh ta là. . . . . ."
"Một người bạn." Cố Hành Sâm lãnh đạm nói.
"Anh đừng chạy nhanh như vậy, vết thương trên chân anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn mà." Sau lưng Hoắc Hành Nghị, truyền đến giọng nữ mềm mại.
Niệm Kiều nghiêng đầu nhìn sang, nhất thời có loại cảm giác không nói lên lời.
Cô gái này ——
Phải hình dung cô ấy như thế nào đây?
Ngũ quan rất đẹp, da không tồi, trong trắng lộ hồng, chiều cao cũng vừa phải, chỉ là cách ăn mặc này ——
Bây giờ là mùa đông, cô ấy mặc một cái áo khoác kẻ sọc trắng đen bằng vải bông, bên trong là áo len cao cổ màu đỏ, bên dưới là quần dài màu đen, đi một đôi giày vải!
Một đầu tóc đen nhánh xinh đẹp được búi thành một búi gọn gàng đằng sau!.
Cô gái đó có chút xấu hổ, nhìn Cố Hành Sâm, sau đó lại nhìn Niệm Kiều một chút, hướng về phía bọn họ cười nhàn nhạt.
Niệm Kiều cầm tay Cố Hành Sâm thật chặt, một cái tay khác dắt Cố Cảnh Niên, buồn cười nhưng lại không giám cười, cảm giác này thật sự là giày vò.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung cô gái này, như vậy chỉ có hai chữ —— thôn cô! (cô gái từ nông thôn lên)
Mà trên thực tế, cô gái này đích xác là thôn cô!
Mười ngày trước cô ở phía sau chân núi của thôn mình ‘ nhặt được ’ Hoắc Hành Nghị, lúc ấy trên người hắn có rất nhiều vết thương, hơn nữa người cũng đã hôn mê bất tỉnh .
Cô đã giúp hắn xử lí vết thương lại băng bó cẩn thận, coi như là cứu hắn một mạng.
Mà Hoắc Hành Nghị sau khi tỉnh lại trước tiên chính là muốn xem thời gian, nhưng lại không có đồng hồ!
Mà khi hắn hỏi mượn cô điện thoại di động, cô cư nhiên hỏi —— điện thoại di động là vật gì!
Lúc ấy Hoắc Hành Nghị thật sự cho rằng mình đã ra khỏi Địa Cầu, đến một tinh cầu không biết tên.
Nếu không, tại sao lại có người có thể không biết điện thoại di động là vật gì !
Nhưng khi sống ở đây mấy ngày, hắn mới tìm được nguyên nhân!
Đây là một nơi rất tốt. Cái thôn nhỏ này giống như là Thế Ngoại Đào Nguyên (chốn bồng lại tiên cảnh – thế giới thần tiên), bọn họ tự cấp tự túc, gần như hoàn toàn không liên lạc với thế giới bên ngoài, trải qua cuộc sống nguyên thủy nhất cũng hạnh phúc nhất!
Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu mình cứ sống ở nơi này không rời khỏi nơi này, cũng rất tốt.
Chỉ là hắn biết, hắn còn có chuyện quan trọng phải làm —— ra ngoài cùng Cố Hành Sâm còn có Niệm Kiều nói rõ ràng, thật ra thì đêm đó chuyện gì cũng chưa xảy ra!
Nhưng khi hắn ra ngoài, cô gái kia cũng đi theo ra ngoài, một bước không rời, Hoắc Hành Nghị quả thật sắp điên phát điên rồi!
"Cậu chạy tới là tìm tôi có việc gì?"
Cố Hành Sâm không nhìn thấy, nhưng là Hoắc Hành Nghị mới vừa mở miệng anh liền biết giọng nói đó là ai.
Hoắc Hành Nghị gật đầu một cái, nhìn ánh mắt của Cố Hành Sâm, hắn vỗ xuống ót của mình.
Hắn cư nhiên quên, Cố Hành Sâm bây giờ không nhìn thấy! Mà Mạc Thuần ban đầu gọi hắn tới đây, chính là vì ánh mắt của Cố Hành Sâm!
"Đừng tự đánh vào đầu của mình như thế, sẽ biến thành đồ đần đó ."
Thôn cô lại mở miệng nói một câu, đây là câu nói thứ hai của cô khi đến đây.
Hoắc Hành Nghị: ". . . . . ."
Cô có thể không mở miệng nói chuyện được không? Còn nữa..., người nào nói cho cô biết tự đánh vào đầu của mình sẽ biến thành ngu ngốc hả? Ngụy biện!
Thôn cô thấy hắn trừng mắt nhìn mình, cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Tôi biết anh không muốn tôi đi theo anh, nhưng mà tôi nhất định phải đi theo anh!"
Hoắc Hành Nghị: ". . . . . . . . . . . ."
Tôi đã biết là cô nhất định phải đi theo tôi, không cần phải nhấn mạnh như thế.
Niệm Kiều nhịn không được cười lên, ngay sau đó lại quay đầu thật nhanh.
Hoắc Hành Nghị mặt vô tội sờ sờ cái mũi của mình, nói: "Đêm hôm đó thật ra thì chuyện gì cũng chưa xảy ra, thời điểm tôi chạy tới, cô đã ngất xỉu, nhưng cái tên tài xế xe taxi đó còn chưa có đắc thủ."
Còn kém một chút xíu! Hoắc Hành Nghị bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật nguy hiểm!
Nếu Mình chạy tới muộn mấy giây thôi, đoán chừng Niệm Kiều đã thật sự bị vũ nhục rồi!
Niệm Kiều cả người liền dại ra, há mồm muốn hỏi gì đó, lại phát hiện bản thân mình không thể nói ra một từ nào cả.
Mà Cố Hành Sâm sau khi giật mình cũng phản ứng lại, giọng nói có chút gấp gấp, "Ngày đó cậu đã đuổi theo cô ấy hả?"
"Đúng, ngày đó Tiểu Thuần tìm tôi cùng cô gái của anh gặp mặt, sau lại. . . . . ." Nói tới chỗ này, Hoắc Hành Nghị ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau lưng nhất thời truyền đến giọng nói của cô thôn cô,
" Bộ dạng anh vò đầu thật là ngu."
Hoắc Hành Nghị: ". . . . . ."
Cô mà nói thêm câu nữa tôi sẽ nhém cô xuống sông!
Thôn cô bĩu môi, nhưng không nói thêm nữa.
"Quá trình cụ thể thế nào tôi sẽ không nói tỉ mỉ, tóm lại, Niệm Kiều thật sự chưa xảy ra chuyện gì."
Hoắc Hành Nghị nói như thế, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người kia.
Lúc trước hắn nghe Mạc Thuần giới thiệu cô gái kia là cháu gái của Cố Hành Sâm, hắn mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ nhìn lại, hai người có phải là tình yêu cấm kỵ không!
Hơn nữa cậu bé bên cạnh Niệm Kiều kia đã nói rõ tất cả, hai người cũng đã có đứa bé, làm sao có thể chỉ là quan hệ chú cháu!
Thời điểm Niệm Kiều từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại đã ngồi trên xe rồi, Mạc Thiên Kình phái người đưa bọn họ đến chỗ ở, nhưng hắn lại không có xuất hiện.
Mà An Hi Nghiêu đã bay đến nước Pháp, cho nên chỉ có thể thủ hạ tới đón bọn họ.
"Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm ——" Niệm Kiều kích động ôm lấy cánh tay Cố Hành Sâm, một lần lại một lần gọi tên của anh, lại nói không nói tiếp ra câu tiếp theo.
Cô không biết làm sao để hình dung tâm tình của mình giờ phút này, chỉ biết mình bị khiếp sợ đến nỗi không thốt nên lời!
Hơn nữa cô nhớ lại thời điểm mình muốn cắt cổ tay tự sát, Cố Hành Sâm cũng nguyện ý chết cùng với cô!
Thật may là khi đó mình nghĩ lại, nếu không hai người chết rồi, không phải là oan ức quá sao!
Cố Hành Sâm ôm cô vào trong ngực của mình, anh cũng không cách nào nói ra tâm tình của mình giờ phút này.
Thật ra thì bất luận Lưu Thanh Sơn rốt cuộc có chạm qua Niệm Kiều hay không, anh cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ cô!
Nhưng không có chạm qua nhất định là tốt nhất, như vậy trong lòng Niệm Kiều cũng sẽ không bị ám ảnh!
Anh cúi người xuống hôn cái trán của cô, môi anh đào của cô, chẳng những không thấy tài xế ngồi đằng trước, cũng không thèm để ý con trai đang ngồi bên cạnh.
Cố Cảnh Niên vội vàng che hai mắt của mình, nhưng để lại một cái khe hở rất lớn, lắc đầu tự lẩm bẩm: "Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn. . . . . . ."
Niệm Kiều lòng đang mừng như điên, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống, nhưng cô biết, đây là nước mắt hạnh phúc!
Hai người về đến nhà, Niệm Kiều nói muốn tự thân xuống bếp làm một bữa ăn ngon cho Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm dĩ nhiên là gật đầu đồng ý, chỉ cần cô thích, muốn làm gì cũng có thể, chỉ cần không rời khỏi anh!
Nhưng trước mắt, điều muốn làm nhất, cũng là ——
Xử lý Mạc Thuần trước tiên!
"Cảnh Niên, đi xem mẹ đang nấu món gì đi."
Cố Cảnh Niên đang gặm quả táo, nghe thấy Cố Hành Sâm nói như vậy, liền ‘ a ’ một tiếng, sau đó rón rén đi tới phòng bếp.
Cố Hành Sâm lấy điện thoại di động ra, bởi vì không nhìn thấy, anh sử dụng giọng nói để điều khiển chức năng, điện thoại di động lập tức hiện lên số điện thoại của Mạc Thuần.
Điện thoại di động này là sau vụ nổ, Mạc Thiên Kình mua cho anh, thật đúng là muốn xin lỗi anh! Mua một cái điện thoại tốt như vậy! Đã giải quyết được vấn đề anh không thấy rồi.
Bằng không, anh làm cách nào để có thể nhấn số điện thoại đây.
Mạc Thuần thấy Cố Hành Sâm điện tới, làm cả người sợ tới mức đang ngồi trên ghế liền đứng lên ——