Kinh ngạc nhìn về phía cầu thang, linh hồn Niệm Kiều giống như xuất khỏi xác, một chút sức sống cũng không có.

Giống như, cô không cùng hắn tiến về phía trước, hắn thật sự rất hăng hái!

Nhưng hiện tại hắn giống như một người mù không thể nhìn thấy cái gì cả!

Cô không ngại hắn không nhìn thấy, nhưng cô biết, bản thân hắn lại rất để ý!

Cả người cô cuộn lại ngồi trong ghế sofa, hai cánh tay vòng chắc ôm lấy mình, vùi đầu , cô có chút khổ sở.

Cô không biết bây giờ mình nên làm gì mới đúng, rời đi hay không rời đi là sai lầm.

Nhưng cô lại cảm thấy mình không có lựa chọn.

Có lẽ, là do cô không có phúc khí, đời này, vẫn không thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Cố Hành Sâm, chỉ cần anh mạnh khỏe, bất kể cô như thế nào, đều rất đáng giá.

Nếu như nhất định bắt cô phải chọn giữa sinh ly và từ biệt, cô tình nguyện lựa chọn sinh ly!

Cho dù có tách ra cô cũng biết rõ hắn đang sống rất tốt ở một nơi nào đó trên thế giới này như vậy cũng là đủ rồi.

Cố Hành Sâm, có lẽ chúng ta thật sự không thể ở gần bên nhau.

Cám ơn anh đã cho em một quãng thời gian hạnh phúc như vừa qua để cho em cảm giác không có điều gì hối tiếc nữa.

Cũng cám ơn anh đã cho Niên Niên một sinh mạng được sinh ra trong cõi đời này, chỉ tiếc, em không có cái đó phúc khí được sinh cho anh nhiều đứa con nữa.

Cố Hành Sâm, hãy nhớ em yêu anh, rất rất yêu anh.

————

Cơm tối Cố Hành Sâm cũng không xuống ăn, sau khi Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên ăn xong, liền bưng thức ăn lên lầu.

Vừa đẩy cửa ra, nhất thời một mùi thuốc lá xông lên mũi, Niệm Kiều theo bản năng cau mày.

Một tay cầm khay cơm, cô mở đèn lên, vừa đi tới vừa hỏi: "Sao anh không bật đèn lên?"

Đuôi lông mày Cố Hành Sâm khẽ động, sau đó liền cười khổ một tiếng, giơ tay lên che hốc mắt mình, trầm thấp nói: "Mở đèn làm gì? Dù sao anh cũng không nhìn thấy."

Đôi tay Niệm Kiều run lên, khay thức ăn thiếu chút nữa rơi xuống.

Để khay xuống, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi tay ôm lấy eo của hắn, tựa đầu vào vai hắn, "Cố Hành Sâm, em không có ý gì khác, anh đừng nhạy cảm như vậy có được không?"

Cố Hành Sâm kéo tay cô ra ngồi cách xa cô một chút, sau đó sờ soạngtìm bao thuốc lá và bật lửa.

Niệm Kiều nghiêng người ngang nhiên xông tới, muốn đoạt bao thuốc trong tay hắn, lại bị hắn đẩy ra.

Nhìn bộ dạng hắn tự giận mình, trong lòng Niệm Kiều vừa vội lại vừa đau lòng.

Đứng dậy, đoạt lấy bao thuốc trong tay hắn, cực kỳ tức giận: "Cố Hành Sâm anh rốt cuộc muốn thế nào? Bác sĩ bảo anh không nên hút thuốc lá uống rượu, anh quên rồi sao?"

Đôi tay Cố Hành Sâm cứng lại giữa không trung, sau đó thu hồi, cả người dựa vào sau đi, nặng nề thở dài.

Hốc mắt Niệm Kiều nóng lên, thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng .

Đây là vẻ mặt gì?

Hắn đã biết bệnh tình của mình rồi sao?

Tóm lại, cái bộ dạng thất bại kia của hắn khiến Niệm Kiều rất khó chịu.

Đem bật lửa cùng bao thuốc lá ném qua một bên, cô lại Cố Hành Sâm bên người ngồi xuống, kéo tay của hắn đặt lên bụng mình, nức nở nói: "Cố Hành Sâm, bụng của em bị đau, xoa giúp em được không?"

Vừa nghe thấy cô nói không thoải mái, Cố Hành Sâm lập tức gạt bỏ cảm xúc của mình, ôm cô vào trong ngực, hỏi: "Đau bụng sao? Em cảm thấy thế nào?"

"Kinh nguyệt của em tới." Niệm Kiều đáng thương nói, chìm sâu vào trong lòng hắn.

"Có phải em ăn thứ gì lạnh không?" Một bên giúp cô xoa, hắn dịu dàng hỏi cô.

Khóe miệng Niệm Kiều cong lên, ôm lấy cánh tay hắn làm nũng, "Đều là do Niên Niên, lúc nãy nó vừa ăn kem, ăn không hết nên bắt em ăn nốt, em nhất thời quên mất đang trong kì kinh nguyệt nên ăn, sau đó bị đau bụng."

"em thật là hồ đồ." Cố Hành Sâm bất đắc dĩ nói, ôm cả người cô đì về phía giường.

Niệm Kiều dựa thế ôm cổ của hắn, nhìn hắn, "Anh còn chưa ăn cơm nữa."

"Anh không đói bụng."

"Em đói bụng."

"Em không phải là ăn cơm xong rồi hả ?" bước chân Cố Hành Sâm ngừng lại một chút, cau mày hỏi cô.

Niệm Kiều đem mặt của mình cọ sát lên mặt hắn, "Chưa ăn, anh không xuống ăn cơm, em nào có tâm tình ăn."

"Anh không ăn cơm em cũng không ăn sao?"

Logic kiểu gì vậy? Nếu hắn không ngủ được cô cũng không ngủ được hả ?

Niệm Kiều bĩu môi, "Em chính là muốn ăn cơm với anh, không được sao?"

"Không được." Hắn nghiêm trang nói sau đó bước về phía trước.

"Sang bên trái một chút."

Mắt thấy hắn sắp đụng, Niệm Kiều không thể không lên tiếng nhắc nhở, sau đó cẩn thận từng li từng tí quan sát ánh mắt của hắn.

Cũng may, hắn giống như không tức giận.

Đặt Niệm Kiều lên giường, Cố Hành Sâm lại trở về đường cũ cằm khay thức ăn cô vừa mang lên mới.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng trí nhớ của hắn cực tốt, đường đi qua một lần, lần thứ hai đi cũng không đụng vào chướng ngại vật nào.

"Em ăn cùng anh nhé?"

Niệm Kiều bịt mũi, ghét bỏ nói: "Miệng anh thúi chết, lần sau hút nhiều thuốc như vậy em liền xé nát miệng anh đó!"

"Xé nát?" Cố Hành Sâm nhướng mày, sau đó tiến tới gần Niệm Kiều, đem cả người cô đè lên thành giường, "Thử một chút, có thể xé nát hay không."

Niệm Kiều: "…."

Hắn biết rõ cô không thể, hắn nhất định là cố ý! Cái tên đại hỗn đản này!

"Nhanh đi đánh răng đi, khốn kiếp! Anh muốn làm em chết ngạt sao?"

Cố Hành Sâm cười, xoay người đi về phía phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy bên trong truyền tới, vẻ mặt Niệm Kiều từ từ biến chuyển, cuối cùng biến thành thương cảm.

Cố Hành Sâm, hi vọng anh sớm khỏe mạnh.

Rửa mặt xong ra ngoài, hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó cũng không để ý tới việc ăn xong không thể đi ngủ ngay liền nằm lên giường.

Vùi người trong ngực hắn, cảm thụ nhiệt độ tỏa ra từ bàn tay của hắn, Niệm Kiều rất muốn ngủ, nhưng cô cố gắng để mình không ngủ.

Mạc Thuần nói ba ngày, ngày mai là ngày cuối cùng, rốt cuộc ngày mai cô có thể đưa ra quyết định được hay không?

Có thể để cho cô chăm sóc hắn mấy ngày nữa, sau đó sẽ quyết định không?

Vẫn nhắc nhở mình không nên ngủ gật, nhưng cuối cùng cô vẫn ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ, Cố Hành Sâm vẫn tỉnh.

Cảm thấy hơi thở của người trong ngực đã đều đặn, hắn xác định cô đã ngủ say, lúc này mới rón rén kéo cô ra khỏi lòng mình sau đó xuống giường.

Từ từ sờ thấy điện thoại của Niệm Kiều, hắn cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, đóng cửa ban công vào.

Sờ soạn bấm một chuỗi số, điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia lập tức truyền tới một giọng nam tràn đầy từ tính: "ai đó?"

"Lão đại, là em." Cố Hành Sâm cung kính đáp lại người bên kia.

"Lão Tam?"

Người bên kia hiển nhiên không nghĩ tới người gọi điện thoại tới là Cố Hành Sâm, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

Cố Hành Sâm, Tử Tu, Mạc Thiên Kình, Tịch Tư Diệu, An Hi Nghiêu, thật ra đều xuất thân từ cùng một tổ chức bí mật, đứng hàng thứ ba bốn năm sáu bảy, mà lão đại chính là người đang cùng Cố Hành Sâm trò chuyện.

Đứng hàng thứ thứ hai chính là một người phụ nữ, có tin đồn rằng người phụ nữ này đã chết!

"Lão đại, là ưm, có chuyện này em muốn nhờ anh giúp một tay." Giọng trầm trầm, Cố Hành Sâm nói.

Lão đại nhẹ giọng cười , sau đó mới nói: "Anh chờ chú nói những lời này từ lâu rồi."

"Lão đại chính là lão đại." Cố Hành Sâm cũng cười, xem ra chuyện mấy kẻ kia đã có hành động, lão đại là người nắm rõ nhất.

Người đàn ông bên kia xuy nhẹ một tiếng, "Đây là chú đang nịnh hót sao?"

"Lão đại nói phải là phải đi, em không có vấn đề." Cố Hành Sâm nhún nhún vai, đột nhiên cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mất đi.

Thật ra thì hắn rất ngại gọi điện nhờ lão đại giúp một tay, dù sao đã rất lâu rồi hắn không làm nhiệm vụ gì cho tổ chức nữa.

Chỉ là không nghĩ tới, hắn vừa mở miệng, lão đại cư nhiên lập tức đáp ứng.

Người đàn hừ nhẹ, ngay sau đó lại có chút tiếc hận nói: "Lão Tam, có phải sau khi giải quyết xong chuyện của Lục Quân Thành chú sẽ rời khỏi tổ chức?"

Nhớ ngày đó, sau khi cho phép Tử Tu gặp Thượng Quan Đồng, lập tức liền rút lui khỏi tổ chức, một hai đều là trọng sắc khinh bạn a!

Cố Hành Sâm mấp máy môi, trong giọng nói không che giấu được đắc ý: "Dạ, sau khi giải quyết xong chuyện Lục Quân Thành, em sẽ rút khỏi tổ chức, tới lúc đó mời lão đại tới uống rượu mừng."

"Ai, muốn uống rượu mừng của mấy người thật là khó khăn, ban đầu lúc Tu rời khỏi tổ chức, anh đã muốn uống rượu mừng rồi, kết quả đợi năm năm rồi, vẫn chưa uống được."

Mi tâm Cố Hành Sâm khép lại, nhớ tới gần đây lấy được tin tức, dường như Tử Tu cùng Thượng Quan Đồng không còn tốt như trước, cũng không biết hai người này đang làm cái gì.

Chỉ là chuyện tình cảm, cứ để ctự bọn họ giày vò nhau đi, người ngoài không cách nào nhúng tay vào.

"Lão đại, cám ơn." Cuối cùng, Cố Hành Sâm nói một câu cám ơn.

Bên kia đáp một tiếng sau đó liền cúp điện thoại.

Bóp trán, hắn xoay người trở vào phòng.

Nằm lại trên giường, tay còn chưa kịp vươn ra, Niệm Kiều liền lật người, tự động chui vào trong ngực của hắn, trong miệng còn vô ý thức lầm bầm: "Cố Hành Sâm ——"

Sau đó sử dụng cả tay chân quấn chặt lấy người hắn, đầu nhỏ cọ cọ trên ngực hắn, cọ tới mức hắn chỉ muốn đặt cô xuống dưới người mình sủng ái cô một phen!

Nhưng cô đang ngủ thoải mái, mấy ngày nay cô đã rất mệ, Cố Hành Sâm không muốn đánh thức cô, chỉ có thể mặc cho cô ôm mình, đem hắn biến thành gối ôm.

————

Hôm sau tỉnh lại, Niệm Kiều còn mơ mơ màng màng, cho là mình đang ở bệnh viện, lúc xuống giường muốn đi nhà vệ sinh liền theo bản năng hướng sang trái.

Kết quả ‘ phanh ’ một tiếng đụng phải tường, đau đến mức cô nhe răng trợn mắt.

Hai con mắt mở to ra, nhìn lên vách tường trước mặt trước, cô khiếp sợ, "Hành Sâm, Cố Hành Sâm, nhà vệ sinh sao lại biến thành tường rồi?"

Cố Hành Sâm ngồi dậy tựa vào đầu giường, đối với vấn đề ngu ngốc của cô không thèm để ý.

Niệm Kiều ngẩn người, ánh mắt chạm đến sau lưng hắn, dường như, trong giường bệnh viện không phải như thế a!

Sau đó, cô quay đầu nhìn chung quanh, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra vỗ xuống trán của mình.

Ông trời! Hôm qua hắn đã xuất viện, như vậy sao có thể cho là mình đang ở bệnh viện !

Đi tới bò lên giường, uất ức ôm lấy cánh tay hắn, "Cố Hành Sâm, em bị đụng vào đầu gối, anh xoa giúp em."

Cố Hành Sâm ngược lại rất tốt bụng, sờ tới đầu gối cô, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa.

Sau một lát, hắn hỏi cô: "Bụng còn đau không?"

Niệm Kiều lắc đầu, "Bụng không đau, đầu gối bị đau."

Khóe miệng Cố Hành Sâm giật giật, không lên tiếng.

Cô luôn mơ hồ như vậy, chỉ đụng vào đầu gối coi như là may mắn, hắn còn tưởng rằng sẽ đụng vào lỗ mũi đấy.

Niệm Kiều thấy hắn cười trộm mình, không khỏi giận, đưa tay lên hông hắn nhéo một cái.

Hai người ở trên giường nháo một trận, thiếu chút nữa liền lau cò cướp súng, cuối cùng Niệm Kiều kịp thời từ trên giường nhảy dựng lên né ra, lúc này mới tránh khỏi sự ‘nghiền ép’ lần thứ nhất.

Sau khi xuống lầu, Niệm Kiều trực tiếp lôi kéo Cố Hành Sâm vào bàn ăn, sau đó nhét đũa vào trong tay hắn.

Động tác Cố Hành Sâm cứng đờ, giống như chưa thích ứng với việc người khác hầu hạ mình ăn uống, nhất là sau khi hắn xuất viện.

Cảm giác như thế, thật là kém cỏi!

Niệm Kiều cũng phát giác lúc hắn nhận chiếc đũa động tác có chút cứng ngắc, sợ hắn lại suy nghĩ lung tung giống hôm qua, cô có chút khẩn trương.

Cũng may, sau đó hắn cũng tỏ vẻ mất hứng, bình tĩnh ăn cơm.

Cố Cảnh Niên ngồi giữa, thỉnh thoảng nhìn Niệm Kiều một chút.

Nó cảm thầy thật đau đầu, tại sao bố mẹ lại không nói gì với nhau?

Trượt từ trên ghé xuống, nó lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Niệm Kiều, kéo người Niệm Kiều xuống, ghé vào tai cô nói: "Mẹ, sao hai người không nói gì với nhau?"

Niệm Kiều buông tay xuống, sau đó chỉ vào Cố Hành Sâm, dùng khẩu hình miệng nói: "Cha con không nói gì, mẹ cũng không dám nói gì."

Cố Cảnh Niên: "…."

Khinh bỉ nhìn Niệm Kiều một cái, nó đi tới bên cạnh Cố Hành Sâm, kéo quần áo Cố Hành Sâm.

"Niên Niên?" Cố Hành Sâm quay mặt về phía nó, chần chờ nói.

Cố Cảnh Niên đáp một tiếng, sau đó ba chân bốn cẳng úp sấp vào ngực Cố Hành Sâm, nghiêng đầu hỏi: "Cha, tại sao cha không nói gì?"

Niệm Kiều liều mạng ra hiệu bằng mắt với nó, ý bảo nó không nên nói lung tung, nhưng Cố Cảnh Niên căn bản không nghe cô.

Cố Hành Sâm buông đúa trong tay ra, sau đó ôm lấy Cố Cảnh Niên, nói: "Không biết nói gì, Niên Niên muốn nói gì với cha?"

"con muốn hỏi cha một chuyện."

"Chuyện gì?"

Cố Cảnh Niên gãi gãi đầu, đột nhiên trở nên ngượng ngùng, "Cha a, con muốn biết, cái gì là cô dâu nhỏ."

"Cô dâu nhỏ?"

Cố Hành Sâm cau mày, rồi sau đó hỏi ngược lại Cố Cảnh Niên: "Ai nói với con cô dâu nhỏ sao?"

Cố Cảnh Niên cong môi, đôi tay túm lấy áo Cố Hành Sâm nói, "Là dì Manh Manh, dì nói dì mang thai một tiểu muội muội, muốn sau này tiểu muội muội thành cô dâu nhỏ của con."

Niệm Kiều trợn trừng mắt, An Manh Manh to gan dám có ý đồ xấu với con cô!

Khóe miệng Cố Hành Sâm khẽ run, quay về phía Niệm Kiều hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

"em sẽ có thể cảm thấy gì đây?" Niệm Kiều giả ngốc.

Cố Hành Sâm nhướng mày, đôi mắt kia rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng lại cho Niệm Kiều một ảo giác!

Giống như hắn thấy được, thấy được tất cả vẻ mặt của cô!

"Em đã không có ý kiến gì, vậy thì đồng ý đi, con gái của An Manh Manh và Lạc Quân Việt chắc là sẽ không tồi đâu."

Niệm Kiều lập tức đứng dậy, tiến lên ôm lây Cố Cảnh Niên từ trong ngực Cố Hành Sâm, kiêu ngạo nói: "Không cần cô dâu nhỏ, lúc đầu Manh Manh là có ý với anh, nhưng anh và em lại quen nhau, cho nên cô ấy mới muốn động thủ với Niên Niên."

"Có ý với anh?" Cố Hành Sâm lặp lại lời cô nói..., một tay vuốt ve cằm của mình.

Niệm Kiều nhấc chân, nhẹ nhàng đá hắn một cái, "Đắc ý cái gì, đó là trước kia rồi, hiện tại trong mắt cô ấy chỉ có Lạc Quân Việt, làm sao còn nhìn thấy anh."

"Vậy cũng đúng, hiện tại trong mắt cô ấy vẫn còn anh, vậy thì em gặp phải phiền toái rồi."

"Anh có ý gì?"

Niệm Kiều cúi người, cắn răng nghiến lợi hỏi.

Cố Hành Sâm xoay qua chỗ khác ăn điểm tâm, giọng nhàn nhạt nói: "Không có ý gì."

Niệm Kiều giận đến muốn hộc máu, hận không thể lấy tay con đánh hắn một trận.

Cố Cảnh Niên nhìn thấu ý đồ của Niệm Kiều, vội vàng ôm lấy Niệm Kiều thật chặt.

Niệm Kiều bật cười.

————

Lúc ăn cơm trưa, Niệm Kiều nhận được điện thoại của Tần Dĩnh, vừa tiếp điện thoại liền truyền tới một giọng nói tràn đầy tức giận: "Cố Niệm Kiều cô điên rồi! Mộ Bạch đã biến thành như vậy, cô lại nhẫn tâm đưa nó tới Mỹ, cô là đồ phụ nữ độc ác!"

Niệm Kiều sửng sốt, sau đó hỏi ngược lại: "Di Tần, dì nói cái gì?"

Sao lại đưa tới Mỹ ? Cô có làm cái gì đâu?

Không biết, đây tất cả đều là do Cố Hành Sâm bảo Mạc Thiên Kình cùng An Hi Nghiêu làm.

Tần Dĩnh cười lạnh, "cô đừng có nói dối, tự cô tới bệnh viện nhìn thì rõ!"

Vừa nói xong, bà ta liền cúp điện thoại .

Niệm Kiều nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mặc dù không có cảm tình với Tần Dĩnh, nhưng nhớ tới gần đầy vì chuyện đôi mắt của Cố Hành Sâm mà cô cũng không tới thăm Tần Mộ Bạch trong lòng cảm thấy đau đớn.

Đi xuống nhà, Cố Hành Sâm cùng Cố Cảnh Niên đang ở trong vườn hoa phơi nắng.

"Cố Hành Sâm, em đi ra ngoài có chút việc." Cô đi tới, hướng về phía người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần nói.

Cố Hành Sâm không động, cũng không nói lời nào, vẫn nằm im như cũ.

Niệm Kiều thở dài, hạ thấp thân thể đến gần hắn, hôn lên môi của hắn, "Em tới bệnh viện thăm Mộ Bạch được không ?’’

Cố Hành Sâm đột nhiên đưa tay ôm lấy hông của cô, đemcả người cô ôm vào trong lòng, bởi vì Niệm Kiều không có phòng bị, kinh hô một tiếng sau đó liền mới ngã xuống khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Ngẩng đầu tức giận trợn mắt nhìn hắn mấy lần, đột nhiên nghĩ đến hắn không nhìn thấy gì, không khỏi càng thêm tức giận!

"Cố Hành Sâm!" Cắn răng nghiến lợi gọi tên của hắn, hai tay cô chống lên ngực hắn chuẩn bị đứng lên.

Cố Cảnh Niên liền nằm bên cạnh hai người, đang che miệng đang cười trộm.

Người này đã già rồi mà càng không đứng đắn, hắn không biết như vậy là đang dạy như trẻ nhỏ sao?

Cố Hành Sâm mấp máy môi, hỏi: "Đi thăm hắn làm gì?"

Niệm Kiều bĩu môi, sau đó lấy vẻ nghiêm túc nói, "Cố Hành Sâm, Mộ Bạch như vậy là do em. Mấy ngày nay bởi vì chăm sóc cho anh mà em chưa đi thăm anh ấy được, như thế là không nên."

"Ý của em là, trong lòng em, anh và Tần Mộ Bạch giống nhau sao?" Cố Hành Sâm trầm giọng nói, đôi tay đang ôm cô gia tăng thêm một phần sức lực.

Niệm Kiều bị đau nhăn mày, "Anh biết rõ em không có ý như vậy mà."

Hắn rõ ràng là cố ý bới móc, trong lòng cô, trừ Cố Hành Sâm, còn có ai có thể xếp thứ nhất?

"Vậy em có ý gì?" Hắn thật đúng là đang bới móc, không sợ chết hỏi.

Niệm Kiều ngây người, sau đó đánh hắn một cái, "Cố Hành Sâm anh là tên khốn kiếp!"

"Đúng, anh là tên khốn khiếp, Tần Mộ Bạch thì không phải là tên khốn kiếp, cho nên em mới đi thăm hắn đúng không?"

Cũng không biết tự dưng nổi điên vì lý do gì Cố Hành Sâm, đột nhiên lại trở thành một kẻ không hiểu chuyện như thế này.

Niệm Kiều ngẩn người, sau đó từ trên người hắn đứng thẳng lên, đứng thẳng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn hắn.

Cố Cảnh Niên bị hai người hù dọa, cả người cũng rụt lại.

Niệm Kiều ngửa đầu nhắm hai mắt lại, đem lửa giận trong cổ nuốt xuống.

Thứ nhất là do con đang ở bên cạnh, thứ hai là do hắn đang bị thương, cô cũng không muốn so đo cùng hắn, cho nên cô lựa chọn trầm mặc.

Xoay người đi ra cửa, người phía sau cũng lập tức mở miệng: "Cố Niệm Kiều, nếu như hôm nay em đi thăm hắn, chúng ta liền chia tay!"

Cả người Niệm Kiều chấn động, đột nhiên xoay người, không thể tin nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế.

Hắn nói gì? Chia tay?

"Chị Vân! Chị Vân!"

Niệm Kiều không quay đầu lại, chỉ là hét to hai tiếng.

Chị Vân ở trong nhà nghe thấy tiếng cô gọi, vội vàng chạy ra: “Cố phu nhân, tôi đây, có việc gì vậy?"

"Đưa Niên Niên vào trong nhà." Niệm Kiều ổn định giọng nói của mình, quay đầu lại nói với chị Vân.

Chị Vân nhìn cô một cái, phát hiện sắc mặt của cô hết sức khó coi, vốn muốn an ủi một chút, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Cố Hành Sâm cũng âm trầm đến dọa người, cô không dám ở lại, liền ôm Cố Cảnh Niên xoay người vào trong nhà.

Lúc này Niệm Kiều mới tiến lên, mặc dù biết hắn không nhìn thấy, nhưng cô vẫn theo dõi hắn, "Cố Hành Sâm, anh hãy lặp lại những lời anh vừa nói lần nữa!"

Cố Hành Sâm phiền não khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

Hắn cũng không biết mình làm sao, chỉ rất là bất an.

Theo lý thuyết hắn không phải loại người tự ti, nhưng từ lần trước Niệm Kiều nói muốn rời khỏi hắn, nói không còn yêu hắn nữa, từ đó hắn bắt đầu mất đi sự tự tin đó.

Hơn nữa hiện tại hắn không nhìn thấy, ngược lại hắn càng cảm thấy mình không xứng với Niệm Kiều, trong lòng có cảm giác sợ cô sẽ vứt bỏ mình.

Niệm Kiều thấy hắn muốn trốn tránh, túm lấy cánh tay của hắn, "Cố Hành Sâm, anh vừa nói gì?"

Cố Hành Sâm hất tay của cô ra, tiếp tục đi vào trong nhà.

Niệm Kiều ngửa đầu, muốn đem nước mắt nuốt ngược lại trong lòng, nhưng dù cố gắng thế nào thứ chất lỏng kia vẫn không khống chế được tuôn rơi là bất kể thế nào cố gắng, những thứ kia chất lỏng óng ánh còn là khống chế không được từ khóe mắt tràn.

Hít mũi một cái, nhìn lên trời xanh, cô lại không cảm thấy một chút ấm áp.

Cố Hành Sâm, giữa chúng ta rốt cuộc là thế nào?

Xoay người, cô đi ra cửa.

Bởi vì Cố Hành Sâm không nhìn thấy, không có cô thì không đi nhanh được, chỉ chớp mắt cô liền đi tới bên cạnh hắn.

"Em đi nha."

Cô buông ra một câu, chưa kịp bước bước nào liền bị người bên cạnh đưa tay ôm lấy bước chân còn chưa có bước ra liền bị người bên cạnh đưa tay ôm lấy.

"Thật xin lỗi." Hắn ôm chặt cô, bên tai cô nhỏ giọng nói xin lỗi.

Niệm Kiều bất động, mặc cho hắn ôm mình, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Thật ra thì, cãi nhau có gì không tốt có cái gì?

Dù sao, cô cũng chuẩn bị rời khỏi hắn, dù sao, cô cũng phải phá vỡ lời hứa với hắn, tranh cãi ầm ĩ một trận, không phải vừa vặn cho cô một lý do rời đi sao mình đi một lần mở lý do sa?

Cố Niệm Kiều, cô nên vui vẻ mới đúng.

Nhưng làm sao có thể vui vẻ, trừ khổ sở chính là đau lòng, có cảm giác hô hấp của cô đều tràn ngập bi thương, đau thấu tận xương.

"Bảo bối, thật xin lỗi, anh không nên như thế, không nên tức giận."

Lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép như vậy, ban đầu lúc tới Hongkong tìm cô, hắn cũng chưa từng thấp giọng cầu xin như vậy.

Hắn biết, thật ra hắn đang sợ.

Bởi vì hắn biết mưu tính của Tần Dĩnh, cho nên hắn sợ Niệm Kiều cuối cùng sẽ thỏa hiệp, cuối cùng sẽ chọn Tần Mộ Bạch.

Phụ nữ luôn mềm lòng với người minh yêu, mà không nhìn thấy cùng không thể động so với, hiển nhiên người sau dễ dàng hơn làm cho lòng người mềm.

Niệm Kiều hít sâu một hơi, kéo cánh tay hắn đang ôm chặt mình ra, lạnh giọng nói: "Em tới bệnh viện, có thể sẽ không trở về ăn tối được."

Tiếng nói vừa dứt đồng thời cô liền đẩy hắn ra, chịu đựng đau đớn, mạnh mẽ đẩy hắn xa mình.