Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô cùng Tần Mộ Bạch còn có Tần Dĩnh, Niệm Kiều hít sâu, sau đó mới bước lên trước một bước, hỏi Tần Dĩnh: "Dì Tần, dì muốn nói gì với cháu?"
Mắt Tần Dĩnh lạnh lùng nhìn cô, gằn từng chữ hỏi: "Cố tiểu thư, đau đớn này vốn là nên rơi vào người cô, cô biết chứ?"
Niệm Kiều gật đầu một cái, áy náy nhìn bà, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi dì Tần, cháu nên để ý hơn nữa, cháu…"
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe cô nói những những lời nói nhảm này, hiện tại, tôi chỉ muốn cô đáp ứng tôi một chuyện!" Tần Dĩnh cáu kỉnh ngắt lời cô, nói chuyện khí thế, hoàn toàn không giống như người phụ nữ dịu dàng ôn hòa bình thường.
Niệm Kiều ngẩn ra, có chút không rõ cho nên nhìn bà, lầm bầm hỏi: "dì Tần muốn cháu đáp ứng dì cái gì?"
Tần Dĩnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi muốn cô lấy Mộ Bạch!"
"Không!" Niệm Kiều không chút suy nghĩ, đột nhiên mở miệng cự tuyệt.
Tần Dĩnh lập tức xụ mặt xuống, quay đầu nhìn Tần Mộ Bạch.
"Con trai, con thấy rồi đó, người phụ nữ này đối xử độc ác với con như vậy, dù con còn sống cũng phải nằm cả đời trên giường bệnh, như vậy làm gì có người phụ nữ nào đồng ý lấy con, đã như vậy, con còn sống làm gì? Chết đi! Mẹ cùng con nên chết đi!"
Lời Tần Dĩnh nói như đao kiếm đâm thẳng vào lòng của Niệm Kiều.
Nhìn Tần Dĩnh thật đưa tay muốn nhổ hết ống tiêm trên tay Tần Mộ Bạch, Niệm Kiều kinh hãi, tiến lên bắt lấy tay Tần Dĩnh, nghẹn ngào nói: "Dì Tần, dì đừng như vậy, chúng ta còn có thể thương lượng, Mộ Bạch về sau sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn cháu, dì đừng như vậy"
Tần Dĩnh hất tay của cô ra, cười cực kỳ châm chọc, "Sau này nó còn có thể gặp được người hơn cô sao? Cố Niệm Kiều, trên thế giới bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đối xử với Mộ Bạch tốt hơn cô! Nhưng không biết nó trúng bùa mê thuốc lú gì lại chỉ thích một người phụ nữ như cô!"
Niệm Kiều cúi đầu, không nói tiếng nào mặc cho Tần Dĩnh vũ nhục mình.
Là cô hại Tần Mộ Bạch bị thương, là cô không đúng trước, cô không có lý do gì cãi lại.
"Cố Niệm Kiều, cô hãy tự hỏi lòng mình đi, có phải cô thiếu Mộ Bạch hay không? Bây giờ còn hại nó thành bộ dạng này, cô có thể an tâm sao? Nếu nó muốn sống cô độc cả quãng đời còn lại thì sau khi tôi chết, còn ai có thể tận tâm tận lực chăm sóc nó đây? Hiện tại cho cô hai lựa chọn, hoặc là để cho mẹ con chúng tôi chết đi, hoặc là, cô đáp ứng gả cho Mộ Bạch!"
Tần Dĩnh nói rất tuyệt tình, không cho Niệm Kiều một con đường sống.
Niệm Kiều giống như nghe được âm thanh máu mình đang chảy ngược, ngây ngốc nhìn Tần Dĩnh, vốn đang kéo tay của bà, cũng bất tri bất giác buông lỏng ra.
Đây là bà đang ép cô thỏa hiệp sao?
Nhưng cô vừa mới đáp ứng với Cố Hành Sâm, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ hắn, huống chi cô cũng không thích Tần Mộ Bạch, tại sao có thể gả cho hắn đây?
Cô còn có cả Niên Niên, nếu như cô gả cho Tần Mộ Bạch rồi, Cố Hành Sâm làm thế nào? Cố Cảnh Niên làm thế nào?
Tần Dĩnh nhìn ra băn khoăn trong đáy lòng cô, mà ánh mắt của cô do dự như vậy, bà không thể không ra tay độc ác hơn——
Một tay tháo ống tiêm trên tay Tần Mộ Bạch ra, hô to: "Mộ Bạch, con trai, con thấy chưa, người phụ nữ này tuyệt tình như vậy, dù con có chết, cô ta cũng sẽ không mềm lòng, cũng sẽ không đau lòng một chút nào, mẹ cũng sẽ đi theo con, đỡ gây phiền toái cho người khác!"
"Dì Tần, đừng như vậy cháu van xin dì đừng như vậy, chúng ta nhất định còn có biện pháp khác, đừng như vậy"
Niệm Kiều khóc lóc ngăn cản bà, nhưng Tần Dĩnh thật sự bị điên rồi, một mực không ngừng lay động thân thể Tần Mộ Bạch, sau đó Niệm Kiều liền thấy trên giường có màu đỏ.
Máu! Vết thương trên lưng Tần Mộ Bạch lại chảy máu!
"Dì Tần, lưng Mộ Bạch lại chảy máu, dì đừng động đến anh ấy, đừng động đến anh ấy!" Cô khóc lóc, muốn ngăn cản Tần Dĩnh, nhưng bà giống như một người lên cơn điên, bất luận ai cũng không ngăn cản được!
"Cố Niệm Kiều, cô đã không muốn gả cho Mộ Bạch, nó còn sống cũng là chịu tội, chết đi! Để cho chúng tôi cùng chết đi! Chỉ cần chúng tôi chết rồi, các người có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ! Ha ha, ha ha ——"
"Dì Tần, đừng lay Mộ Bạch nữa, bác sĩ, bác sĩ ——"
"Dù cô gọi bác sĩ, tôi cũng sẽ không để cho họ chữa cho Mộ Bạch!"
Tần Dĩnh đột nhiên xoay người lại, cắt đứt tiếng la của Niệm Kiều!
Niệm Kiều siết chặt đôi tay, nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, cô rất muốn hoài nghi, bà rốt cuộc có phải mẹ ruột của Tần Mộ Bạch hay không?
Nếu như thật sự là con đẻ thì tại sao lúc hắn hôn mê lại làm tổn thương tới hắn?
Bà thật sự là vì Mộ Bạch sao? Tại sao cô không cảm thấy tấm lòng của một người mẹ trong bà?
Niệm Kiều chỉ cảm thấy cả người rét run, chuông điện thoại di động vang lên, cô lại không có tâm tình nhận điện thoại.
Tần Dĩnh nhìn chằm chằm cô, tầm mắt hai người đang đối chọi với nhau.
Đột nhiên, Tần Dĩnh nở nụ cười, chỉ vào lỗ mũi Niệm Kiều, vừa khóc vừa cười nói: "Cố Niệm Kiều cô có biết cô rất ích kỷ không? Cô vì hạnh phúc của mình, không tiếc hy sinh mạng Mộ Bạch, nó vì cô chịu đau khổ nhiều như vậy, coi như cô rủ lòng thương hại nó, cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ? Không lấy nó sẽ không lấy chồng đi, tôi đây là mẹ nó cũng không thể để cho hắn làm như vậy, tôi ——"
Tần Dĩnh nói xong, bỗng nhiên xoay người tìm đi đồ, tìm thật lâu cũng không tìm được đồ mà bà muốn tìm.
Niệm Kiều nhìn đầu bà vòng tới vòng lui, mặc dù không biết bà rốt cuộc đang tìm cái gì, nhưng trong lòng cô rất bất an.
Quả nhiên, một giây kế tiếp ——
Tần Dĩnh đột nhiên đụng đầu vào trên tường, sau đó cả người cũng ngã trên mặt đất, không còn hơi sức hừ hừ, "Mộ Bạch, Mộ Bạch, mẹ cái gì cũng không thể làm cho con, chúng ta cùng chết đi, cùng chết đi!"
Niệm Kiều bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn trên trán Tần Dĩnh chảy xuống một dòng máu đỏ tươi, nhức nhói ánh mắt của cô.
Người trên giường, khẽ hừ một tiếng.
Niệm Kiều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy lông mày Tần Mộ Bạch nhíu chặt lại, tựa hồ rất thống khổ.
Cô không biết nên làm thế nào, cô chỉ biết, Tần Dĩnh điên rồi, thật điên rồi!
Cô xoay người muốn đi mở cửa, muốn đi tìm An Manh Manh, đi tìm Lạc Quân Việt, càng muốn đi tìm Cố Hành Sâm!
Nhưng cô còn chưa đi tới cửa, sau lưng chợt vang lên giọng nói cảnh cáo của Tần Dĩnh: "Cố Niệm Kiều, nếu như cô dám mở cửa, tôi liền nhảy xuống!"
Niệm Kiều chỉ cảm thấy sau lưng có một làn gió lạnh thổi qua, cả người cô lạnh toát.
Động tác có chút chậm lại xoay người, cô nhìn thấy Tần Dĩnh chẳng biết lúc nào đã bò đến cửa sổ, bộ dạng giống như cô mở cửa bà liền nhảy xuống!
Nơi này là lầu tám! Nếu như nhảy xuống, chắc chắn chỉ có chết!
Lòng bàn tay Niệm Kiều toát mồ hôi lạnh, khàn khàn cổ họng, cô khóc khẽ : "Dì Tần, trước tiên dì hãy xuống đi có được không? Dì xuống trước, có chuyện chúng ta đều có thể thương lượng."
"Không có gì để thương lượng cả! Hoặc là cô đáp ứng gả cho Mộ Bạch, hoặc là cô để cho tôi chết đi, sau đó chờ Mộ Bạch tỉnh lại, cô hãy nói cho nó biết tôi chết như thế nào!" Tần Dĩnh tiếp tục uy hiếp cô, đôi tay gắt gao nắm song cửa sổ.
Niệm Kiều lắc đầu, cả hai điều này cô đều không muốn lựa chọn, có thể có lựa chọn thứ ba hay không?
Cô không muốn gả cho Tần Mộ Bạch, cũng không muốn Tần Dĩnh đi tìm chết, càng không muốn rời khỏi Cố Hành Sâm, nhưng tại sao tất cả đều muốn ép cô!
"Tôi đếm tới ba, nếu như cô không đáp ứng, tôi liền nhảy xuống!" Tần Dĩnh nói.
Niệm Kiều đột nhiên giương mắt nhìn sang, lại chỉ nghe được tiếng bà đang đếm: "Một, hai ——"
"Không cần! Tôi đáp ứng gả cho Mộ Bạch!"