Hắn muốn nói câu kia sao?
Cô khẩn trương bất an, mang theo sự khẩn trương, cô nhớ hắn luôn kiêu ngạo, hắn có thể nói ra sao?
Nhưng, lần này, Cố Hành Sâm lại nói thật ——
"Anh chưa từng nói với em, anh yêu em, có muộn không ?"
Cố Hành Sâm cũng không nghĩ tới có thể thuận lợi nói ra, hắn còn tưởng rằng sẽ nghẹn không nói được!
Hắn chưa từng nói câu này với ai, mặc dù hắn đã từng cùng Nhậm Thiên Nhã ở chung một chỗ, nhưng cũng chưa từng nói với Nhậm Thiên Nhã ‘anh yêu em ’, giống như là ông trời chú định, để cho cô là người phụ nữ đầu tiên hắn nói ra những câu này!
Niệm Kiều có chút hoảng hốt nhìn hắn, không tin vào những gì mình nghe được!
Trong ánh mắt của cô, thể hiện rõ cô đang rất vui vẻ, đồng thời còn có chút hoang mang.
Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đau lòng, hắn đã rất tàn nhẫn với cô, phải mất bốn năm hắn mới có thể nói với cô một câu ‘anh yêu em’.
Mà cô vẫn thật lòng yêu hắn, không rời xa, không hề oán hận.
Lệ tràn khóe mắt, Niệm Kiều kinh ngạc nhìn nói: "Có thể nói lại một lần nữa không?"
Cô sợ vừa rồi là mình nghe lầm, hoặc là mình sinh ra ảo giác, thật ra thì Cố Hành Sâm không hề nói ‘anh yêu em ’.
Không phải cô lo lắng, cô chỉ là muốn nghe một lần nữa, một lần nữa xác nhận, để cho tim của mình trở về vị trí cũ.
Cố Hành Sâm nâng mặt của cô lên, rất trịnh trọng nói: "Cố Niệm Kiều, anh yêu em!"
"Ô ô" Niệm Kiều lại đột nhiên khóc, ôm hắn, nước mắt nước mũi cũng cọ ở trên quần áo hắn, vừa nức nở vừa nói: "Chờ anh nói những lời này thật không dễ dàng, em còn tưởng rằng cả đời cũng không được nghe."
Cố Hành Sâm nhè nhẹ vỗ về mái tóc dài của cô, mở miệng giọng nói có chút tự trách, "Là anh không tốt."
"Là anh không tốt, anhchưa bao giờ nói anh yêu em, em rất sợ, sợ anh không cần em" Niệm Kiều hít mũi, nói ra những uất ức cô đã phải chịu.
Cố Hành Sâm bất đắc dĩ cười , "Ba năm trước em đã khiến anh không thể không yêu em rồi."
"Anh không biết, mỗi lần em quấn lấy anh, trong lòng thật ra đều rất sợ, em cảm thấy mình thật không biết xấu hổ, lại thích chú của mình, nhưng là en vẫn cứ thích anh, em khống chế không được mình, em có thể làm thế nào"
Niệm Kiều nhìn ánh mắt của hắn, nói tâm tình năm đó của mình, không khỏi nhớ tới những lời hắn nói năm đó, nói cô không biết xấu hổ.
Cố Hành Sâm tựa hồ cũng nhớ tới những việc xấu mình đã làm năm đó, không khỏi có chút chột dạ, vội nói sang chuyện khác, "Con đâu? Một mình em ở chỗ này sao?"
Niệm Kiều tức giận nói: "Anh đừng nghĩ nói sang chuyện khác, năm đó anh đã mắng em rất khó nghe, em đều nhớ, anh nói em không biết xấu hổ, nói em không biết thẹn, nói em….."
Cố Hành Sâm vội vàng giơ tay đầu hàng, "Chuyện trước kia là quá khứ đã trôi qua rồi, không cần lôi chuyện cũ được không?"
Niệm Kiều lấy chỉ biết đấm ngực của hắn, tức giận nói: "Nhìn biểu hiện của anh gần đây rất tốt em sẽ không so đo cùng anh nếu sau này anh dám đối xử không tốt với em, hậu quả thế nào anh tự biết!"
"Hậu quả gì?" Cố Hành Sâm cau mày hỏi, làm bộ như mình không biết.
"Không biết thì thôi, em đi con trai, anh thích làm gì thì làm đi." Niệm Kiều trực tiếp đứng dậy, đi tới cửa.
Cố Hành Sâm bước nhanh đến phía trước ôm lấy cô, cắn môi dưới của cô nói: "Anh cũng đi tìm con cùng em."
"Niên Niên đang xếp hình, em đi giúp nó."
"em quá ngu ngốc, không giúp được gì."
"Cố Hành Sâm! Anh mới đần, anh đần nhất!"
"được được, anh đần nhất, hư!"
Giọng hai người càng ngày càng xa, ngón tay của người trên giường đột nhiên động , mí mắt run rẩy, tựa như muốn mở mắt tỉnh lại.
————
Cố Hành Sâm biết Liễu Nhứ Mi thật ra đang ở trong phòng của mình, như vậy cũng được, ngày mai tìm người tới đưa đơn li hôn cho cô ta ký, ký xong rồi cô ta có thể cút đi!
Liễu Nhứ Mi lo lắng đề phòng hơn nửa ngày, cuối cùng phát hiện Cố Hành Sâm không có tới đuổi đi mình, trái tim lơ lửng hơi buông xuống một chút.
Nửa đêm, cô lặng lẽ vào phòng của Cố Hành Diên, ngồi ở bên trên giường, thao thao bất tuyệt: "A Duyên a, sao anh không tỉnh lại? Anh nhanh tỉnh dậy đi, anh có biết em trai của anh đang khi dễ em không? Em sắp bị đuổi ra khỏi Cố Gia rồi, anh bảo một cô gái yếu ớt như em có thể tồn tại một mình bên ngoài sao?"
Cúi đầu nhìn mắt người trên giường, không có chút phản ứng nào, cô cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Anh nhất định đang suy nghĩ, nếu em bị đuổi khỏi Cố gia có thể trở về nhà mẹ đẻ đúng không ? Em không còn mặt mũi để trở về rồi, nếu trở về sẽ bị người thân cười vào mặt, hơn nữa cha mẹ em rất sĩ diện, nhất định sẽ không cho em về."
"A Sâm muốn ép em và anh ly hôn, A Duyên, anh nhanh tỉnh lại nói cho hắn biết, nói anh sẽ không cùng em ly hôn! Những chuyện này muốn trách thì trách anh năm đó đã mang con tiện nhân đó về, cô ta là một con quỷ!"
"A Duyên a, anh tỉnh dậy đi, anh mới là đại thiếu gia của Cố gia, anh tỉnh lại Cố Hành Sâm sẽ nghe lời anh, anh cũng không thể đuổi em đi a!"
"Tôi tỉnh lại, tôi cũng sẽ chuẩn bị cùng cô ly hôn"
Đột nhiên, bên tai truyền tới một âm thanh vô lực âm hiểm , mang theo một cỗ lạnh lẽo thấu xương, giống như tới từ địa ngục.
Liễu Nhứ Mi còn đắm chìm tại trong suy nghĩ của chính mình, không kịp phản ứng, thuận miệng nói: "Sẽ không, anhi đã tỉnh sẽ không cùng em ly hôn , anh và em ly hôn, em ăn cái gì uống gì? Chẳng lẽ muốn em lưu lạc nơi đầu đường sao? Anh và hắn đều độc ác như vậy sao?"
"Là A Sâm vô tình hay cô đã quá phận?"
Cư nhiên lại có người trả lời cô ta, lần này thanh âm rõ ràng có lực một chút, nhưng vẫn giống như là tới từ địa ngục, giữa những câu chữ lộ ra hàn ý !
Liễu Nhứ Mi cả người cứng ngắc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trên giường, kết quả ——
Cô đang đối mặt với một đôi mắt hơi vẩn đục! Cặp mắt kia, không có một điểm sinh khí, nhưng là con ngươi lại chân thực chuyển động!
Liễu Nhứ Mi gắt gao níu lấy thành giường, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, giống như nhìn thấy quỷ!
Mà bây giờ là nửa đêm, Cố Hành Diên đã nằm trên giường hai mươi mấy năm, làm sao có thể lại đột nhiên tỉnh đây?
Là gặp quỷ sao? Liễu Nhứ Mi tự hỏi mình, sợ tới mức hai chân cũng bắt đầu phát run!
"Tiểu Mi, tôi đã tỉnh lại, cô không phải rất vui vẻ sao?"
Liễu Nhứ Mi toàn thân kịch liệt run lên.
Cố Hành Diên tỉnh! Cố Hành Diên đã nằm trên giường hai mươi mấy năm giờ đột nhiên tỉnh lại!
Cô sợ tới mức toàn thân cũng run lên, thanh âm nức nở, "A, A Duyên, anh đừng làm em sợ ? Anh là người hay quỷ ?"
"Cô cảm thấy tôi là người thì là người cảm thấy là quỷ thì là quỷ."
"A ——" Liễu Nhứ Mi thét lên một tiếng, muốn chạy trốn, lại trực tiếp ngã ở trên sàn nhà, cả người nằm rạp trên sàn bò ra cửa.
Cố Hành Diên toàn thân vô lực, căn bản không ngồi dậy nổi, liền nằm ở nơi đó, thanh âm vẫn như cũ khàn khàn, "Tiểu Mi, hai mươi mấy năm này, mặc dù tôi nằm một chỗ, nhưng tôi vẫn có ý thức, cô đã từng chăm sóc tôi sao? Cô có quan tâm tới tôi sao?"
Liễu Nhứ Mi sắc mặt tái nhợt, khóc kêu, "A Duyên, anh đã chết thì đi đi, đừng tới tìm em, m không muốn cùng anh xuống Địa ngục, em không muốn ——"
Cửa phòng chợt bị đẩy ra, Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trong phòng, hai người liếc nhau một cái, sau đó Cố Hành Sâm đi đến bên giường.
Vừa nhìn, quả nhiên là Cố Hành Diên tỉnh!
"Đại ca, anh đã tỉnh?" Cố Hành Sâm mở miệng hỏi, cũng mơ hồ có chút không dám tin tưởng.
Mặc dù đoạn thời gian trước Cố Hành Diên đã từng mở mắt, cũng cùng hắn nói qua mấy câu nói, nhưng sau đó vẫn duy trì trạng thái hôn mê, không có tỉnh lại qua?
Lần này, là tỉnh thật chưa? Là bị Liễu Nhứ Mi kích thích mới tỉnh lại sao?
Cố Hành Diên miễn cưỡng cười , gật đầu, sau đó nói: "A Sâm, cho anh chén nước."
Cố Hành Sâm vừa mới di chuyển, Niệm Kiều liền đưa tới một chén nước, ánh mắt yên lặng nhìn hắn.
Cố Hành Sâm nhận lấy chén nước, thuận thế nhéo bàn tay của cô, nói cho cô biết không phải lo lắng , cũng không cần loạn tưởng.
Niệm Kiều gật đầu một cái, sau đó đi xem người trên giường.
Hai mươi mấy năm rồi, chưa từng thấy hắn tỉnh lại, cũng chưa từng nghe qua hắn mở miệng nói chuyện, lúc này đích xác là có chút dọa người .
Liễu Nhứ Mi đã sợ đến sắp điên rồi, cũng không biết hơi sức từ nơi nào , đột nhiên từ trên đất đứng lên, sau đó kêu to hướng cửa chạy đi.
Chỉ chốc lát sau, cầu thang bên kia liền truyền đến tiếng thét chói tai của Liễu Nhứ Mi: "A ——"
Niệm Kiều nhíu mi, không tự chủ đến gần Cố Hành Sâm, nửa đêm nghe tiếng thét giống như nghe thấy tiếng quỷ gào vậy nếu ai không biết thì có thể dọa chết người thật!
Trên giường Cố Hành Diên uống nước xong, đột nhiên cười một tiếng, chỉ là tiếng cười kia vô cùng châm chọc.
Cố Hành Sâm hiểu hắn là đang cười cái gì, đem chén nước để qua một bên, ấn một cái nút trên giường, chiếc giường liền được nâng lên.
"Đại ca, có chỗ nào không thoải mái không?" hắn vừa hỏi, vừa gọi điện thoại gọi tới bác sĩ riêng.
Cố Hành Diên lắc đầu, thanh âm vẫn rất vô lực, nói: "Hiện tại cảm giác cũng được, gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều việc sao?"
Cố Hành Sâm đang tắt điện thoại, nghe được hắn hỏi như thế, động tác rõ ràng tạm ngừng, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Cha đã qua đời."
"Cái gì?" Cố Hành Diên bỗng nhúc nhích, muốn đứng dậy nhưng bởi vì toàn thân vô lực mà ngã trở về.
Cố Hành Sâm giúp hắn điều chỉnh lại một chút, sau đó nói: "Cha những năm gần đây thân thể vẫn không tốt, mấy ngày trước các chức năng đột nhiên suy kiệt, sau đó qua đời."
Vành mắt Cố Hành Diên đột nhiên hồng lên, tự trách không dứt nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Anh tỉnh thật không đúng lúc a! Anh nên sớm đi tỉnh lại, anh còn chưa báo hiếu được cho cha."
"Tỉnh lại là tốt rồi, cha biết cũng sẽ được an ủi ." Cố Hành Sâm mở miệng an ủi, lại có vẻ có chút cứng ngắc.
Rốt cuộc hắn vẫn là người đàn ông không biết an ủi, dù trước mặt là đại ca của mình, vẫn không biết an ủi thế nào.
Cố Hành Diên dài một tiếng, sau đó ánh mắt chuyển sang Niệm Kiều, nhìn cô, đáy mắt kinh ngạc.
Năm đó lúc ôm cô trở về, cô mới được ba tháng, hồng hào , thật đáng yêu, không nghĩ tới thoáng một cái sau hai mươi ba năm, cô lại trở nên yêu kiều đáng yêu thế này.
"Cô là Niệm Kiều?"
Niệm Kiều gật đầu một cái, nhìn hắn, đáy lòng bỗng nảy sinh ra một cảm giác xa lạ.
Nhìn người trước mắt, ngũ quan hắn cùng Cố Hành Sâm có chút tương tự, chỉ là hắn không có khí chất giống Cố Hành Sâm.
Cố Hành Diên cũng nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói gì rồi, nhìn bộ dáng của cô, chắc đã biết mình không phải người Cố gia.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mấy lần, Cố Hành Diên nhìn về phía Cố Hành Sâm, nói: "A Sâm, anh có muốn nói riêng với em."
Lời này ý tứ rất rõ ràng, mà Niệm Kiều cũng không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên là nghe được.
Cô kéo tay Cố Hành Sâm, nhỏ giọng nói: "Em đi xem con có tỉnh dậy hay không."
Cố Hành Sâm gật đầu, nhưng vẫn là lo lắng cô sẽ suy nghĩ lung tung, quên mất mình đang ở chỗ đại ca, hắn cúi đầu hôn lên trán cô , sau đó nói: "Đừng suy nghĩ linh tinh."
Niệm Kiều gật đầu một cái, hướng về phía hắn cười , sau đó đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
"A Sâm, em cùng với cô ấy…….." Cố Hành Diên trợn to mắt, chần chờ hỏi.
Niệm Kiều mới vừa nói con trai? Không phải là con trai của cô cùng Cố Hành Sâm chứ? Hơn nữa Cố Hành Sâm mới vừa…….
Cố Hành Sâm kéo chiếc ghế đến bên giường, mười ngón tay đan xen, nói: "Vâng, em và cô ấy ở cùng một chỗ, đại ca, em muốn biết thân thế thật của cô ấy."
Hắn cũng đã biết một chút thân thế của Niệm Kiều, nhưng dù sao Cố Hành Diên cũng biết rõ hơn, huống chi hắn muốn biết tại sao Niệm Kiều lại được đưa tới Cố gia.
Ánh mắt của Cố Hành Diên tụ lại một điểm, trí nhớ trong đầu dần quay lại quãng thời gian năm đó.
Mẹ của Niệm Kiều tên là Tạ Thanh, nhưng năm đó lúc cô quen biết Cố Hành Diên đã giớ thiệu mình là Tạ Thanh kiều, sau đó Cố Hành Diên mới đặt tên cho cô là Niệm Kiều —— để tưởng niệm Tạ Thanh Kiều
Tạ Thanh kiều lớn lên trong một gia đình bình thường.
Cô từ nhỏ đã rất xinh đẹp, sau này lớn lên càng xinh đẹp hơn, hàng xóm ai cũng nói cô rất xinh, ở trường tất cả con trai đều ái mộ cô.
Có một lần, mẹ của cô làm thêm giờ đến rất khuya cũng không trở về, cô có chút bận tâm, ra cửa đón mẹ, nhưng không ngờ, vô tình gặp Triển Thiên lăng!
Bởi vì Triển Thiên lăng là hắc đạo , cha mẹ của Tạ Thanh dĩ nhiên là sẽ không đồng ý hai người đi chung với nhau, ai ngờ tên súc sinh Triển Thiên lăng này trong cơn tức giận, đã giết cha mẹ của Tạ Thanh, còn làm hại Tạ Thanh!
Niệm Kiều chính là do Tạ Thanh sau khị bị Triển Thiên hại mà sinh ra.
Sau khi Tạ Thanh mang thai, Triển Thiên lăng cũng không có đối xử tốt với cô, lúc tức giận còn đánh mắng cô, Tạ Thanh thường bị thương.
Cô nhiều lần chạy trốn, lại bị Triển Thiên lăng bắt trở về, rồi sau đó hành hung cô.
Cô cũng từng hi vọng đứa bé này có thể dưới tình huống như vậy mà mất, nhưng là ông trời cố tình không cho cô được như ý, đứa bé trong bụng của cô lại phát triển rất tốt!
Sau đó có lần, Tạ Thanh trên đường đi khám thai đã nhảy ra khỏi xe bỏ trốn, đúng lúc đó được Cố Hành Diên đi qua cứu, sau đó hai người liền quen nhau!
Thế nhưng khi năm Cố Hành Diên cùng Liễu Như Mi đã có hôn ước, ông Cố tuyệt đối không cho phép Tạ Thanh vào cửa Cố gia, coi như Cố Hành Diên nói con Tạ Thanh là con của mình, Cố Bá Ngôn cũng không có cho Tạ Thanh vào cửa.
Thứ nhất là bởi vì Cố Hành Diên cùng Liễu Như Mi đã có hôn ước, thứ hai là bởi vì gia thế Tạ Thanh, trong tư tưởng của Cố Bá Ngôn, môn đăng hộ đối là rất quan trọng!
Sau khi Tạ Thanh sinh con được ba tháng, Triển Thiên lăng tra được vị trí Tạ Thanh, từng bước từng bước tiếp cận , cho đến ngày đó Cố Hành Diên muốn mang mẹ con Tạ Thanh rời đi, lại xảy ra tai nạn xe cộ!
Thật ra thì tai nạn này và triển Thiên Lăng không có quan hệ, mà vì năm đó cố gia có gây thù với một người, Cố Bá Ngôn vì áy náy với Cố Hàng Diên nên mới đồng ý cho Niệm Kiều vào cố gia, còn để cho cô mang họ Cố.
Liễu Nhứ Mi sau khi Cố Hành Diên xảy ra tai nạn xe cộ mới đến Cố gia, cô mới vừa bước chân vào cố gia đã rất bất đồng, nhưng vì gia đình ép, tuyên bố nếu cô không đến Cố Gia sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, mà cô thuộc loại không biết làm gì, cho nên mới bất đắc dĩ đáp ứng.
Mặc dù ở Cố Gia ăn ngon mặc đẹp rất thoải mái, nhưng mà bởi vì Cố Hành Diên sau tai nạn xe đó trở thành người thực vật, giữa cô cùng Cố Hành Diên cũng không có con, cho nên cô hết sức thống hận Niệm Kiều!
Nhất là thấy Cố Bá Ngôn đối với Niệm Kiều rất tốt, cô liền hận không bóp chết Niệm Kiều!
"Đại ca, nói như vậy, anh năm đó đã biết cha Niệm Kiều là Triển Thiên lăng?" Cố Hành Sâm chợt hỏi.
Cố Hành Diên ngẩn ra, không hiểu hắn tại sao đột nhiên hỏi cái vấn đề này, hỏi ngược lại: "A Sâm, sao em lại hỏi vậy?"
Cố Hành Sâm nhắm lại mắt, đáy lòng như có mớ bòng bong.
Trước khi đi Hoa Thành, có một lần hắn vào phòng của Cố Hành Diên, ngẫu nhiên lần đó Cố Hành Diên lại tỉnh lại một lát, hắn sợ mình tiếp tục hôn mê, cho nên liền nói chuyện Niệm Kiều không phải người Cố gia cho Cố Hành Sâm, nhưng không nói ra cha Niệm Kiều chính là Triển Thiên lăng.
Hắn đang nghĩ, nếu như khi đó biết cha Niệm Kiều là Triển Thiên lăng, hắn còn có thể đi Hoa Thành tìm Niệm Kiều về hay không?
Nhưng theo Cố Hành Diên nói, Triển Thiên lăng quả thật cũng không phải là người , ban đầu đối xử với mẹ ruột Niệm Kiều như vậy, sau này khi Niệm Kiều hiểu biết rõ chân tướng, liệu có muốn nhận người cha này hay không?
Như vậy hiện tại, hắn không sợ hãi Niệm Kiều sẽ chọn gia đình mà bỏ hắn, huống chi cô đã bảo đảm với hắn, cô sẽ không rời bỏ hắn, hắn nên tin tưởng cô!
Trên đời này, còn có ai có thể yêu Cố Hành Sâm hơn Cố Niệm Kiều?
Không có, thật không có
————
Trở về phòng, Niệm Kiều tựa vào đầu giường đang đọc sách, nghe được tiếng bước chân, cô để sách trong tay xuống giương mắt nhìn sang.
"Như thế nào? Ông ấy không có sao chứ?" Đã biết mình không phải là người Cố gia, Niệm Kiều đột nhiên không biết mình nên gọi Cố Hành Diên như thế nào.
Cố Hành Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực của mình: "Không có sao, bác sĩ vừa mới kiểm tra qua."
"Ừ." Niệm Kiều thật thấp đáp một tiếng, tựa vào bộ ngực hắn, cảm thấy an tâm.
Cố Hành Sâm một tay giữ vai cô, một tay quấn lấy những sợi tóc của cô vuốt vuốt, giống như không chút để ý hỏi: "anh đã hỏi đại ca thân thế của em, em có muốn biết không?"
Thân thể Niệm Kiều cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt hiện lên một tia rối rắm, "Triển Thiên lăng đã nói qua với em một chút, nhưng mà em lại không tin hắn nói, anh có thể nói cho em biết thân thế thật của mình sao?"
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt có chút mê người, Niệm Kiều nhất thời có chút ngây ngô đi.
Nhớ tới mình lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, đã cảm thấy hắn rất nguy hiểm, không đơn thuần là bởi vì hắn thâm tàng bất lộ, cũng bởi vì hơi thở mê người bẩm sinh của hắn!
Rõ ràng lạnh như băng, trong nháy mắt, khẽ nâng lộ ra một nụ cười nhạt, thì có thể làm cho tất cả phụ nữ đều trầm luân trong đôi mắt ấy!
Giờ phút này cô cẩn thận nhìn hắn, qua ba năm, năm tháng lại chưa từng lưu lại dấu vết trên mặt hắn, vẫn đẹp trai như cũ, vẫn hết sức lãnh khốc.
Chưa bao giờ biết, thì ra là ánh mắt nam nhân cũng có thể mị hoặc như vậy.
Trong lòng Niệm Kiều bỗng nảy lên ý nghĩ đen tối muốn đẩy ngã Cố Hành Sâm sau đó ăn sạch hắn!
Cố Hành Sâm nhìn cô sững sờ lại có si mê, không khỏi nhỏ giọng bật cười, tiếng cười chấn động lồng ngực, cũng làm cho Niệm Kiều nhanh chóng thanh tỉnh.
Có chút ảo não vì mình bị ‘ sắc đẹp ’ của hắn mê hoặc, cũng có chút lúng túng, cô cúi đầu lầm bầm một tiếng: "Không cho cười!"
Cố Hành Sâm vẫn cười, ôm chặt cô, trong thanh âm đều là đắc ý, "Trông bộ dạng em si mê như vậy anh có cảm giác mình đã rất thành công."
Cảm giác thành công? Niệm Kiều trợn trừng mắt!
Cố Hành Sâm mặc dù không nói, đáy lòng cũng là cảm khái ngàn vạn.
Hắn và Niệm Kiều chênh lệch mười tuổi, ban đầu lúc Niệm Kiều quyến rũ hắn, hắn kháng cự không chỉ bởi vì có quan hệ máu mủ mà hắn còn có chút tự ti.
Có lẽ người khác sẽ không tin tưởng, sẽ nói người hoàn mỹ như hắn làm sao có thể tự ti đây? Nhưng sự thật chính là như vậy!
Hắn cho là Niệm Kiều đối với mình chỉ là tạm thời mà thôi, dù sao cô còn trẻ tuổi như thế, hai mươi tuổi là thời kì đẹp nhất của cô, cô có quyền được hưởng tuổi xuân của mình.
Không giống hắn, hắn đã ba mươi tuổi rồi, mặc dù hắn từng ở trước mặt Cố Bá Ngôn nói ba mươi tuổi vẫn chưa phải là già, nhưng là ba mươi tuổi so với hai mươi tuổi mà nói, thì có chút già hơn.
Hắn sợ qua mấy tháng, qua một hai năm, Niệm Kiều sẽ cảm thấy hắn già, sẽ muốn tìm người trẻ tuổi , cũng sẽ không yêu hắn nữa.
Tim của hắnsẽ bị tổn thương , cho nên hắn không có dũng khí đánh cuộc rằng Niệm Kiều cả đời này chỉ yêu một người là hắn, hơn nữa —— không xa không rời!
Cho nên hắn kháng cự, lấy lý do hai người có liên hệ máu mủ để kháng cự cô, đến cuối cùng, vẫn không thắng được trái tim của mình ——
Giây phút động lòng lúc ban đầu đã trở thành một mối chân tình, hắn càng kháng cự tình cảm hắn dành cho cô càng sâu hơn, cho nên cuối cùng, hắn lựa chọn cùng Niệm Kiều cùng xuống Địa ngục!
Nhưng hắn không nghĩ tới, giữa hai người thật ra không hề có quan hệ máu mủ , đây không phải là ý trời sao?
Niệm Kiều nhẹ nhàng đấm vào ngực của Cố Hành Sâm, chỉ cảm thấy ngực của hắn thật rắn chắc, quả nhiên là ‘ nhân vật nguy hiểm ’!
Cố Hành Sâm bắt được bàn tay nhỏ bé làm chuyện xấu của cô, khàn giọng cảnh cáo, "Chớ lộn xộn, cẩn thận đùa với lửa **."
Niệm Kiều lườm hắn một cái, cô mới không có đùa với lửa, cô chỉ là cảm thấy nhàm chán tùy tiện đấm hắn một cái thôi mà
Ngay sau đó, cô lại đấm hắn mấy cái, hung tợn nói: "Em cứ đấm anh đó, rồi sao?"
Cố Hành Sâm hít sâu, ánh mắt nhìn cô từ từ trở nên thâm thúy tà mị