Đinh Việt Nhiên ôm Hứa Thanh Du ra khỏi đám người đi tới bên cạnh Niệm Kiều, hai người phụ nữ, một đau đến chết đi sống lại, một hôn mê bất tỉnh, hắn thật cảm thấy. . . . . . Phiền chết rồi !

Hai hộ vệ kia đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không bao lâu liền hạ xuống bốn người kia, nhưng là bất kể bọn họ hỏi cái gì bốn người kia cũng không chịu nói ra người sau lưng.

Đinh Việt Nhiên xoay người sang chỗ khác, nói: "Không cần hỏi, tôi biết rõ chủ mưu sau lưng là ai."

Hai người sửng sốt, nhìn hắn một cái, sau đó liền đem bốn người kia đánh ngất xỉu.

Ngay sau đó, một người trong đó tiến lên đem Niệm Kiều ôm lên xe của bọn hắn, một người khác đi về phía Đinh Việt Nhiên cúi mình vái chào, "Đinh thiếu gia, cám ơn!"

Đinh Việt Nhiên nhíu mày cười cười, sau đó đem Hứa Thanh Du ôm lấy, lên xe của mình.

Dọc theo đường đi, Hứa Thanh Du nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, không nói tiếng nào, nhưng là toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng đau đến trắng bệch..

Đến bệnh viện, bác sĩ bỏ quần áo của cô vừa nhìn, sắc mặt chợt biến.

Nửa canh giờ sau, phòng bệnh, Hứa Thanh Du nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Đinh Việt Nhiên ngồi ở đó vừa nhìn cô, nhưng không biết nên nói cái gì.

Lại qua nửa giờ, Hứa Thanh Du rốt cuộc mở mắt, không nhịn được nhìn Đinh Việt Nhiên một cái, "Ngồi ở chỗ này làm gì? Đi về nhà đi, tôi cũng không phải là tay chân bị gãy, tôi có thể tự lo liệu."

Đinh Việt Nhiên cúi người, hai tay quấn vào nhau mạnh mẽ, ngón tay cái chỉa vào cằm của mình, rối rắm mở miệng: "Người phụ nữ, cô rốt cuộc muốn thế nào?"

Cô vì mình bị thương, hiện tại lại đuổi mình đi, hắn cũng không thật có thể đi chứ?

Đừng bảo là hai người bây giờ là quan hệ vợ chồng, cho dù là bạn hữu bình thường, hắn cũng không thể đi!

"Muốn thế nào? Chính là không muốn nhìn thấy anh, sau đó muốn cùng anh ly hôn, ngoài hai thứ này, cái khác tôi cái gì cũng không muốn!"

Hứa Thanh Du cũng không biết mình thế nào, có chút giận dỗi mở miệng nói những lời này.

Đinh Việt Nhiên sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, gằn từng chữ hỏi: "Cô thật muốn ly hôn?"

Hứa Thanh Du xoay tầm mắt, khiêu khích rõ ràng chưa đủ, "đúng, tôi muốn. . . . . ."

"Hứa Thanh Du, nói ra chính là tát nước ra ngoài, nếu như côi xác định cô phải ly hôn, như vậy ngày mai chúng ta làm thủ tục li hôn, về sau đều không có lien quan gì nữa!"

Hứa Thanh Du sửng sốt, cô không nghĩ tới Đinh Việt Nhiên sẽ nói ra những lời cường thế như vậy, chỉ là ngây ngốc nhìn hắn, trong nháy mắt im bặt.

Đinh Việt Nhiên đưa tay ôm cằm của cô đem lấy cô mặt của kéo vào, có chút cợt nhã hướng mặt của cô thổi một hơi, giọng nói mập mờ, "Người phụ nữ, bằng không liền thành thực một chút, thừa nhận ngươi yêu tôi, hử?"

Hứa Thanh Du đột nhiên hồi hồn, vươn ra đẩy tay hắn , đang bất kể an vị trên lưng cô, rống lớn: "Ai nói tôi yêu anh? Đinh Việt Nhiên anh thật đúng là tự đa tình!"

đuôi lông mày Đinh Việt Nhiên giơ lên, vẻ mặt nói không ra sự âm tàn tức giận, còn mang theo một tia không kềm chế được như vậy , giọng nói nhàn nhạt, "loại phản ứng như cô, là bởi vì bị tôi nói trúng tâm sự, thẹn quá thành giận rồi."

Nghe hắn dùng giọng nói khẳng định như vậy nói đến đây, Hứa Thanh Du trong lòng tức giận !

Đúng, cô yêu hắn, đã sớm yêu hắn, nhưng là cô cũng biết, hắn không thương cô!

Cho nên, cô không có chuẩn bị đem tình cảm của mình ra bày với thiên hạ, cô nghĩ ẩn núp, lặng lẽ yêu hắn.

Nói muốn có ly hôn, cũng là không chịu nổi hắn lạnh nhạt, cô cũng có tự ái của người kiêu ngạo!

"tôi chưa từng gặp qua người nào càng không biết xấu hổ như anh, nói tôi yêu anh, anh hỏi lại mình một chút, làm sao tôi yêu anh, bằng sự lạnh nhạt của anh? Bằng cái trong lòng anh có người phụ nữ khác?"

Cô cho là sự phản bác trong lời nói của mình, nhưng là rơi vào trong tai Đinh Việt Nhiên, cũng là oán giận!

Oán giận hắn hai năm qua lạnh nhạt, oán giận hắn vẫn không quên được Niệm Kiều, oán giận hắn vẫn quên, Hứa Thanh Du cô mới là vợ của Đinh Việt Nhiên hắn!

Hắn lạnh lùng cười, ngón tay thon dài cắm vào tóc của cô, chợt chế trụ cái ót, đem cô đầu cô kéo qua, cúi đầu liền bắt được môi của cô, hung ác hôn.

Đầu óc ‘ ông ’ một tiếng nổ tung, tiếng gầm rú vang không ngừng, Hứa Thanh Du trừng to mắt mà nhìn khuôn mặt anh tuấn ở gần, hô hấp cũng ngưng trệ.

Đinh Việt Nhiên từ mới bắt đầu hôn hung mãnh dần dần biến chuyển thành dịu dàng, đầu lưỡi linh hoạt tỉ mỉ miêu tả hình dáng môi cô, sau đó thăm dò vào trong miệng cô, khuấy động một cái hồ mật ngọt bất tận.

Hứa Thanh Du cảm nhận được lưỡi hắn tứ phía cuốn chặt cái lưỡi thơm của mình, có chút mê loạn dây dưa, cô trong nháy mắt phản ứng lại!

Em gái hắn chứ! Kết hôn hai năm hắn chưa từng đụng cô một đầu ngón tay, một ngày hôm nay bên trong cư nhiên vừa bắt tay vừa cường hôn , hắn rút ra không phải nhẹ !

Theo bản năng phản ứng của người phụ nữ, thời điểm bị người cường hôn sẽ giơ tay đập bàn tay xuống, Hứa Thanh Du cũng không ngoại lệ, ‘ pằng ——’ một tiếng, một cái tát thanh thuý lên gương mặt tuấn tú của Đinh Việt Nhiên.

Người bị đánh có chút lờ mờ phát giác ra, không hiểu tại sao mình đã bị đánh

Không phải cô thích mình sao? Vậy sao mình hôn cô ấy lại bị ra tay?

Chống lại tầm mắt mê mang của Đinh Việt Nhiên, Hứa Thanh Du cười lạnh, "Anh cho tôi là cái gì? Anh nghĩ muốn hôn là được hôn à, anh đã được sự đồng ý của tôi chưa?"

Đinh Việt Nhiên dường như đã hồi lại hồn, ngón tay xoa một chút lên gò má bị đánh, khóe miệng nâng lên đồng nhất cười hài hước, môi mỏng nhấc lên, lời nói mập mờ rơi xuống, "hỏi em cái gì. Em là vợ của anh, thử hỏi có người đàn ông nào trước khi hôn vợ mình còn nói: vợ à, anh có thể hôn em không? Cái này chẳng khác gì thể loại ngu không tả sao?"

Hứa Thanh Du bị lời nói của hắn chặn đến nói không ra một chữ,đến cuối cùng, chỉ đem cái gối ném tới, phẫn hận mắng: "Khốn kiếp!"

Hắn đã từng xem cô là vợ, tôn trọng cô sao? Cái loại trời đánh này! Cô lại còn ngây ngốc vì hắn mà đỡ một gậy, hiện giờ lưng cô đau muốn chết!

Đinh Việt Nhiên đứng bất động, mặc cho cô đánh mấy cái, cuối cùng lo lắng kéo cô khỏi làm đau vết thương của chính mình, không thể làm gì khác hơn là đoạt lấy cái gối đầu vứt bỏ, đem bắt lấy hai tay cô tại ngực nói, " Ẫm ĩ đủ chưa? Trên lưng có đau hay không?"

Hắn không hỏi Hứa Thanh Du còn không cảm thấy đau, hắn vừa hỏi, cô phải cảm giác, kết quả cảm thấy loại thật đau này, đau đến cô mở miệng cũng nghẹn ngào, "Đau chết!"

Đinh Việt Nhiên bật cười, "Ai bảo em đánh anh, đây là báo ứng!"

"Anh ——" Hứa Thanh Du ngẩng đầu trừng hắn, lại bị hắn ngắt lời.

"Tốt lắm, ngủ đi, tỉnh ngủ dẫn em về nhà, dữ dội như vậy, một chút cũng không giống người phụ nữ, có thể dịu dàng một chút được hay không?"

Hứa Thanh Du mắt trợn trắng, cô cũng không biết dịu dàng là cái loại gì.

————

"ông nội, mẹ thế nào? Tại sao mẹ vẫn ngủ?" Cố Cảnh Niên nằm ở bên giường, không chớp mắt đến một cái nhìn đến Niệm Kiều trên giường.

Cố Bá Ngôn ngồi ở xe lăn, mi tâm khóa chặt, sâu kín nói: "Mẹ con không có sao, ngày mai sẽ hồi tỉnh rồi, Niên Niên không phải lo lắng ."

Hộ vệ biết Cố Bá Ngôn bên này hàng năm đều có bác sĩ đi theo, cho nên từ lúc đi ra khỏi biệt thự liền trực tiếp đưa Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên tới.

Bác sĩ sau khi xem nói cũng may, chỉ là trúng thuốc mê, cho Niệm Kiều uống thuốc, nói là sáng sớm ngày mai sẽ tỉnh.