Cho nên anh ngăn em gái lại, bây giờ anh muốn để cô có không gian của riêng mình để buông lỏng mình một chút!

Bây giờ anh nhất định phải cho cô có thời gian để gạt bỏ người đàn ông kia ra ngoài, như vậy anh mới có thể đem cô trở lại bên cạnh mình!

Mặc dù anh là người đứng đầu cả một đất nước nhưng anh cũng là một người đàn ông, tâm lý một người đàn ông không bao giờ muốn trong lòng người phụ nữ có bóng dáng ai khoác ngoài mình, cũng không muốn vì cảm kích người đàn ông đã từng giúp đỡ cô mà lưu lại bóng dáng của người đàn ông kia!

Cho nên, bây giờ anh chỉ có thể để cô tĩnh tâm từ từ gạt bỏ bóng dáng người đàn ông kia.......

Đỗ Lôi Ti quay về căn phòng mà nửa năm rồi cô chưa ở, cô từ từ mở cửa phòng, lúc đi vào cô nhìn thấy trên bàn của mình có một tấm hình trắng đen, cô đi về phía bàn......

Cô cầm tấm hình lên nhìn, từ từ đi tới cạnh giường ngồi xuống......

Cô biết mình là một đứa con gái bất hiếu, cô đã lớn như vậy nhưng vẫn khiến cho mẹ lo lắng, cô cầm tấm hình này khóc thật lâu???

Còn có người đàn ông đã từng cứu mạng mình, lúc anh ấy rời đi chắc cũng rất đau lòng phải không?

Cô biết cô không thể cho người đàn ông kia cái gì nhưng mà trong lòng cảm thấy thật cảm ơn anh ấy, loại cảm ơn này không có từ nào để diễn tả!

Nhưng trong chuyện tình cảm dù có cảm ơn thế nào, cảm kích đến đâu cũng không thể bởi vì như vậy mà thay đổi......

Xin hãy tha thứ cho cô ích kỷ!!!

Bởi vì con người khi còn sống mới có thể tìm được tình yêu chân thật của mình, xem như cô đáp lại tình cảm của người đàn ông kia cũng chỉ có thể đổi lại là hai người đau khổ cho nên cô mới từ chối anh ấy!

Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế sa lon chờ cô gái trong phòng ngủ đi ra ngoài nhưng mà qua một lúc lâu vẫn không thấy cửa mở, anh liền đứng lên, đi về phía phòng ngủ......

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy cô gái ngồi trên giường khóc, đi tới cạnh cô ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi “Lôi Ti.......Đừng khóc, em như thế này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé!”

Đỗ Lôi Ti ngẩng đầu, chảy nước mắt nhìn anh tức giận nói “Không cần anh quan tâm......”

“Lôi Ti, anh biết anh ta không nói tiếng nào mà rời đi tâm tình em rất không tốt nhưng mà......” Bùi Tuấn Vũ nhẹ giọng an ủi.

“Nhưng là cái gì, anh có biết đều tại anh mới như vậy không?” Đỗ Lôi Ti khóc hỏi.

Bùi Tuấn Vũ biết tâm tình cô bây giờ không tốt cho nên không giải thích gì!

“Nếu không phải vì anh bắt tôi về phủ tổng thống làm người giúp việc, nếu không phải là anh cố chấp muốn tôi ký hợp đồng hôn nhân, nếu không phải do anh không tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ không trở thành bộ dáng thế này, nếu không phải anh hiểu lầm tôi, xử oan tôi, tôi cũng sẽ không rời đi, Tiếu Bằng cũng sẽ không có cơ hội đối với tôi như vậy, anh có biết bây giờ tôi cảm thấy rất áy náy với anh ấy không......” Đỗ Lôi Ti trách cứ, toàn bộ phát tiết ra ngoài.

Bùi Tuấn Vũ ôm cô vào lòng, khẽ vỗ lưng cô, dịu dàng nói “Anh biết đây đều là lỗi của anh, Lôi Ti, anh cũng không biết anh thích em từ lúc nào, sau khi em rời đi, anh mới phát hiện anh thật sự yêu em, lúc anh nghe thư ký Đường nói em nhảy xuống biển tự sát, khi đó anh thật sự suy sụp, tại sao hạnh phúc của anh cứ như vậy bị hủy diệt?”

Đỗ Lôi Ti cười khẽ đẩy ngực anh, giễu cợt nói “Anh cảm thấy anh nói những lời này tôi sẽ tha thứ cho anh không? Anh cảm thấy bây giờ anh yêu tôi.....tôi sẽ theo anh về sao?”

“Lôi Ti, anh biết rõ bây giờ anh nói gì cũng vô dụng nhưng mà yêu chính là yêu, anh là đàn ông, anh có quyền yêu người mà mình thích cón có con chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc!” Bùi Tuấn Vũ nghiêm túc nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói “Tiếu Bằng đã đi, tôi đau lòng bởi vì tôi mất đi một người bạn tốt, mà anh đối với tôi mà nói chỉ là một người xa lạ, chúng ta đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa, còn nữa sao anh lại có thể cho rằng đứa bé trong bụng tôi là của anh chứ!”

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô đang khóc, anh biết, chỉ cần cô có thể phát tiết ra ngoài tâm tình sẽ tốt hơn, vì vậy nói “Ai nói chúng ta ly hôn, ai nói chúng ta không có quan hệ, ai nói đứa bé trong bụng em không phải của anh!”

“Tôi nói!” Đỗ Lôi Ti nói.

Bùi Tuấn Vũ cười, từ từ đến gần cô cười “Bây giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn cho nên em vẫn là vợ anh, còn nữa phần hợp đồng kia vẫn chưa kết thúc, em nói xem chúng ta có quan hệ hay không? Quan trọng nhất là nếu muốn biết đứa bé trong bụng em có phải của anh hay không rất đơn giản, chỉ cần đến bệnh viện thủ ADN liền biết!”

Đỗ Lôi Ti nghe anh nói vậy, không dám tin trợn mắt, nhíu mày hỏi “Anh nói gì?”

“Vợ à, anh nói rất rõ ràng!” Bùi Tuấn Vũ cười trả lời cô.

Đỗ Lôi Ti thấy khuôn mặt tươi cười của anh, hận không thể xé nát, tức giận nói “Rõ ràng tôi đã ký đơn ly hôn còn nữa, cái hiệp ước kia căn bản tôi cũng không nhớ, còn có điều quan trọng nhất mà anh nói là tại sao tôi phải tới bệnh viện? Tôi thấy anh có bệnh mới đúng!”

Bùi Tuấn Vũ nghe cô nói vậy liền toát mồ hôi!!!

Anh nói cô có bệnh lúc nào chứ???

Anh nhớ rất rõ rằng anh không có nói câu kia!

Thôi, ai bảo anh chọc phải cô chứ, hơn nữa người ta nói phụ nữ có thai tính khí thất thường, cho nên cô gái trước mặt này dù có tức giận thế nào, dù có gây sự thế nào anh cũng phải nhẫn nhịn!

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy anh ngồi đó cười mất hứng hỏi “Anh cười cái gì?”

“Không có......Anh không có cười.......!” Bùi Tuấn Vũ cố nén cười nhìn cô.

“Anh lừa ai vậy, anh xem bộ dáng anh bây giờ xem, thật sự làm cho người ta cảm thấy......” Đỗ Lôi Ti nhíu mày nghĩ xem phải dùng từ gì để hình dung người đàn ông trước mặt.

“Thấy thế nào?” Bùi Tuấn Vũ nhìn co cười nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn vẻ mặt của anh, tức giận đỏ bừng khuôn mặt nhìn anh nói “Anh thật đáng ghét!”

Nói xong cầm hình đi ra khỏi phòng!

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy bóng dáng cô như vậy liền ngồi trên giường cười lớn!

Bùi Mộng Na thấy Đỗ Lôi Ti khuôn mặt đỏ bừng đi ra, tò mò đi tới hỏi “Lôi Ti, sao vậy?”

“Không có......Không sao cả!” Đỗ Lôi Ti khẩn trương nói.

Bùi Mộng Na không tin nhìn cô hỏi “Thật sự không có gì sao?”

“Không có gì, thật sự không có gì!” Đỗ Lôi Ti tránh ánh mắt của cô nói.

Lúc này Bùi Tuấn Vũ đi tới vui vẻ hỏi “Hai người đang nói gì đó???”

Đỗ Lôi Ti liếc nhìn anh, đi tới cạnh em trai ngồi xuống hỏi “Lý Mật chưa quay lại sao?”

Lý Mật nhìn bóng dáng càng ngày càng xa, yên lặng xoay người đi vào ghế trước hè ngồi xuống, lau nước mắt, cô biết bây giờ cô không thể có được tình yêu mà mình muốn nhưng mà cô cũng không muốn thấy người đàn ông mà mình thích đau lòng như vậy!

Cô ngồi đó hít thở sâu, cố gắng bình ổn tâm tình của mình, lộ ra khuôn mặt tươi cười lúc này mới đi vào phòng!

Vừa đi vào phòng chỉ nghe thấy có người hỏi mình, vọi vàng cười đi tới nói “Mọi người đang nói gì vậy?”

Đỗ Lôi Ti vừa thấy cô liền vội vàng đi tới hỏi “Tiếu Bằng đi rồi sao?”

Lý Mật gật đầu chuyển đề tài “Mọi người đang cười gì vậy?”

Bùi Mộng Na đi tới, cười nói “Còn có thể có cái gì, tôi vừa thấy Lôi Ti đỏ mặt từ phòng mình đi ra!”

Đỗ Lôi Ti chống nạnh “Em đoán mò gì đó, em nhìn chị xem chị đỏ mặt lúc nào?”

Tất cả mọi người đứng tại chỗ bị bộ dáng cô chọc cười, Đỗ Lỗi đi tới nói “Chị, chị có biết bộ dáng của chị bây giờ còn có nét mặt cùng động tác rất hung dữ!”

Đỗ Lôi Ti nghe thấy em trai mình nói vậy liền trừng mắt “Thằng bé này, có phải chán sống rồi không, lại dám nói chị như vậy?”

Đỗ Lỗi nhìn thấy bộ dáng chị mình muốn phát tiết vội vàng bỏ chạy!

Đỗ Lôi Ti đuổi theo cậu, vừa chạy vừa la “Em đứng lại cho chị, chị đây dịu dàng em lại dám nói chị hung dữ, chị thấy em muốn bị đánh rồi!”

Lý Ái Hoa nhìn con trai con gái cười nói “Được rồi Lôi Ti, đừng chạy nữa, bây giờ con đang mang thai, bộ dáng con như vậy thật sự là nguy hiểm!”

Đỗ Lôi Ti nghe lời mẹ nói, lúc này mới dừng truy đuổi!

Bùi Tuấn Vũ đi tới cười nói “Vợ à, em thật là tràn đầy sức sống, không ngờ bụng to như vậy mà vẫn có thể chạy nhanh như vậy?