Editor: Trần Thu Lệ

“Đúng vậy, là tôi. Anh nói cho tôi nghe xem, là đội xây dựng nào, hạng mục gì, sau đó tôi giúp anh tìm người, khẳng định sẽ giúp anh lấy được tiền lương, chỉ vì một ít tiền như vậy mà cướp bóc, nếu như bị cảnh sát bắt anh thấy có đáng giá không?” Tiêu Hòa Nhã ngồi ở phía đối diện anh ta nghiêm túc nói.

Chàng trai nghe cô nói như vậy, vẻ mặt cũng u ám, “Đương nhiên là tôi biết, nhưng mà... Trông mong bao nhiêu ngày mới được trở về nhà ăn tết, làm sao...”

Tiêu Hòa Nhã đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói ra lời nói thấm thía, “Anh hãy yên tâm đi, tôi nhất định có thể để cho anh về nhà ăn tết, cũng có thể làm cho người đồng hương của anh có thể về nhà ăn tết!”

“Thật sao?” Chàng trai nhìn cô, vẻ mặt cảm kích.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Anh cùng tôi trở về, tôi sẽ nhờ người nhà giúp anh!”

“Cô... Cô sẽ không lừa gạt tôi rồi sau đó báo cảnh sát bắt tôi đấy chứ?” Chàng trai vốn dĩ hết sức phấn khởi, nghĩ đến đây vẻ mặt nhất thời lạnh xuống. Mặc kệ anh cướp đoạt bao nhiêu tiền, suy cho cùng cũng là cướp, cảnh sát cũng sẽ không vì anh đoạt 100 đồng mà miễn tội cho anh.

Tiêu Hòa Nhã hiền lành nở nụ cười: “Người anh em, anh nhìn tôi giống kẻ lừa gạt như vậy sao?”

Chàng trai đánh giá cô nửa ngày, cuối cùng lắc lắc đầu: “Không giống!”

Sau đó hai người cùng trở về chỗ ngồi, Tiêu Hòa Nhã không biết đường, chỉ có thể nói địa chỉ để anh dẫn đường.

Chàng trai là người rất ngay thẳng, dọc theo đường đã đi nói qua không ít chuyện về những người công nhân ở công trường, anh tên là Tiểu Bảo, còn người anh trai của anh tên là Đại Bảo. Ở thành phố Hoa đã bốn năm năm rồi. Tiêu Hòa Nhã thật sự rất muốn nói thật khéo, con trai của cô cũng tên là Tiểu Bảo, nhưng mà nhìn người trước mắt lớn như vậy, bạn học Tiêu vẫn là ngoan ngoãn nuốt trở vào. Chỉ nói: “Không tệ, tên này rất hay!”

Tiểu Bảo nghe xong, ngượng ngùng gãi đầu cười cười.

Hai người không biết đi bao lâu, cuối cùng đi tới một con đường sầm uất, bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến Thanh Hòa viên.

Tiêu Mặc Vân mở cửa, vừa nhìn thấy em gái nhà mình dẫn theo một người đàn ông xa lạ bỗng nhiên giật mình.

“Anh. Đây là Tiểu Bảo...” Tiêu Hòa Nhã còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Mặc Vân che miệng, trong lúc cô chưa phản ứng kịp đã kéo thẳng vào nhà, Tiểu Bảo cứ như vậy mà hoa hoa lệ lệ bị nhốt ở ngoài cửa, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào.

“Anh ta và Tiểu Bảo nhà chúng ta có quan hệ gì?” Em cũng đừng nói anh ta chính là ba của Tiểu Bảo, cẩn thận anh đánh gãy chân em!” Trong nhà, Tiêu Mặc Vân hiếm khi lại nghiêm khắc với Tiêu Hòa Nhã một trận.

Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận bản thân anh hai đang nói cái gì? Bỗng chốc bật cười, “Ha ha ha... Anh hai, anh suy nghĩ cái gì vậy? Anh ấy làm sao có thể là ba của Tiểu Bảo chứ?”

“Vậy sao lúc nãy em lại nói đây là Tiểu Bảo?” Tiêu Mặc Vân trừng cô.

“Anh ấy đúng là như vậy mà!” Tiêu Hòa Nhã cười.

“Cái gì?” Tiêu Mặc Vân vừa giận vừa trừng mắt.

Đột nhiên Tiêu Hòa Nhã thấy anh hai như vậy thật đáng yêu! Ha ha ha... “Anh ấy chỉ là cùng tên với Tiểu Bảo nhà chúng ta mà thôi, anh đừng căng thẳng như vậy có được không?”

“Sao em không nói sớm?” Tiêu Mặc Vân tiếp tục nhìn chằm chằm, lúc này mới đi tới mở cửa mời Tiểu Bảo vào. Nhà họ Tiêu cũng không được ví như gia đình Phú Quý mà khinh thường mọi người ở tầng lớp dưới của xã hội, nhưng mà em gái nhà mình cũng không thể tùy tiện đưa người lạ về nhà.

“Thật ngại quá, đã để anh chờ ngoài cửa lâu như vậy, mời vào!” Tiêu Mặc Vân ôn hòa nói với Tiểu Bảo, lúc này mới mở cửa mời anh vào nhà.

Tiểu Bảo có hơi lo lắng khi vào cửa, lại nở nụ cười hơi mất tự nhiên với Tiêu Mặc Vân, thấy nhà ở của người có tiền thật tốt quá, ngay cả sàn nhà cũng sáng bóng như gương, giày của anh bẩn như vậy có làm bẩn nhà người ta không?

“Không sao, anh cứ vào trước rồi hãy nói!” Tiêu Hòa Nhã cười, dường như biết anh đang suy nghĩ cái gì. “Ngồi bên này, anh hãy kể lại mọi chuyện cho anh hai tôi nghe, tôi pha trà cho anh!”

“Không... Không cần... Tôi không khát!” Tiểu Bảo nhìn chiếc ghế sô pha sang trọng to lớn đã có chút không dám ngồi, lại nghe Tiêu Hòa Nhã muốn đi pha trà, nên vội vàng ngăn cản.

Tiêu Hòa Nhã cười cười nhưng vẫn đi rót nước cho anh ly nước: “Ngồi đi, anh hãy nói chuyện của anh xem!”

Tiêu Mặc Vân cũng thả bản thiết kế trong tay nhìn anh, tao nhã nói: “Trước tiên anh hãy nói cho tôi nghe một chút, xem tôi có thể giúp anh giải quyết hay không!”

Theo lời kể của Tiêu Hòa Nhã, bản thân cô bị lạc đường, nơi đó không có xe hay taxi, may mắn có người này đưa cô đến nơi lqd có xe, nên mới tìm được nhà họ Tiêu. Đúng lúc nghe chuyện anh ta gặp nạn, lúc này mới dẫn anh ta đến đây để xem các anh có thể giúp anh ta giải quyết hay không.

Đã là người từng giúp đỡ Tiểu Nhã, dĩ nhiên là Tiêu Mặc Vân sẽ báo đáp, cho nên hỏi đầu đuôi câu chuyện một chút, có thể giúp đỡ, coi như thay Tiểu Nhã báo đáp lại ân tình.

Tiểu Bảo kể lại tất cả những chuyện mà bản thân mình biết, mấy ngày nay không có đầu mối gì khiến họ nôn nóng và bất an, cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng, những người này ở trong một căn nhà lớn như vậy, nhất định có thể giúp đỡ cho bọn họ.

“Được rồi, mọi chuyện tôi đều đã biết, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh, bây giờ ở lại ăn cơm chiều đi! Buổi tối tôi sẽ đưa anh trở lại công trường, anh nói cho mấy người công nhân bảo bọn họ đừng lo lắng!” Tiêu Mặc Vân khẽ cười nói.

“Cảm ơn cảm ơn... Cơm chiều thì không cần, tôi tôi...” Tiểu Bảo xúc động nên nói năng có hơi lộn xộn.

Tiêu Hòa Nhã cười không ngừng. Đúng lúc này dì Lâm ôm Tiểu Bảo của cô đi xuống, thấy Tiêu Hòa Nhã đã trở về, vội vàng nhét Tiểu Bảo vào trong lòng cô.

“Nhanh lên, con và Tiểu Bảo hãy mau bồi dưỡng tình cảm, nếu sau này Tiểu Bảo trưởng thành mà không chịu tiếp nhận con thì phải làm sao? Bây giờ con trông chừng, dì đi nấu cơm!” Dì Lâm cười cười với Tiểu Bảo đã lớn hơn một chút, lúc này mới đi vào phòng bếp.

Tiêu Hòa Nhã ôm Tiêu Tiểu Bảo, sau đó cười với Tiểu Bảo lớn: “Đây là con của tôi, nhũ danh cũng giống với tên của anh đều gọi là Tiểu Bảo. Đại danh là Tiêu Dạ.”

“Cô... Cô...” Tiểu Bảo hơi ngây người, không phải cô còn mặc đồng phục trung học sao? Thế nào đã có con rồi hả?

Tiêu Hòa Nhã nhìn vẻ mặt của anh cũng biết anh suy nghĩ cái gì, không thèm để ý cười cười: “Trước kia tôi là cô gái không tốt, chuyện xấu gì cũng làm, hiện tại đã cải tà quy chánh rồi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, cô là người tốt, sau này nhất định sẽ gặp được người tốt!” Tiểu Bảo thật tình nói.

Tiêu Hòa Nhã cười, sau đó cười nói hi hi ha ha với con trai bảo bối: “A Dạ à, đây là chú Tiểu Bảo của con, chờ sau này chú ấy kiếm được tiền, bảo chú ấy mua kẹo cho chúng ta ăn, nhé?”’

“Nhất định, nhất định!” Tiểu Bảo xoa xoa tay cười nói.

“A...” Tiêu Dạ cũng vung tay cái tay nhỏ bé lên. Giống như rất tán thành cách nói của mẹ mình.

Thật không ngờ, chỉ vì một cái nhất tay hôm nay mà sau này cô nhận được không ít hồi báo, loại ân tình đó là không có bất kỳ tài phú nào có thể so sánh được.