Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Chương 107: Tôi mời nhà họ Tống xem kịch hay vừa ra

“Khi phu nhân tỉnh dậy sẽ thoát khỏi nguy hiểm, đầu bị va chạm mạnh cần tiếp tục quan sát mấy ngày, d∞đ∞l∞q∞đ bởi vì sinh non cơ thể có chút suy yếu, cần điều dưỡng thật tốt!" Cả người run rẩy cung kính đứng ở một bên nói. Cảnh tượng lúc đó anh ta thấy rõ ràng, người đàn ông này ôm một cô gái cả người đầy máu xông vào bệnh viện, giống như người điên vậy, loại tức giận ngút trời đó khiến cho mọi người kinh hãi không dám nhìn thẳng, thật may là hai người bên cạnh anh đã giữ chặt anh bác sĩ mới tập trung chữa trị được.

Vừa nghe đến hai chữ kia, Thượng Quan Ngưng cảm giác có một loại đau đớn chạy từ trong lòng tới khắp tứ chi (tay chân), đứa bé của anh, còn chưa tới hai tháng, cứ mất đi như vậy, còn chưa kịp cảm nhận được vui sướng khi có đứa bé đã rơi xuống vực sâu, hiện tại không người nào có thể cảm nhận được nỗi hận trong lòng anh. Người đó. . . . . . Là cô nhóc rực rỡ như mùa xuân, tại sao anh có thể để cho cô chịu đựng đau đớn như vậy? Cô nhóc ngu ngốc đó còn chưa biết mình đang mang thai, nếu biết được. . . . . . Nếu biết được, sẽ đau lòng cỡ nào chứ?

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Vị bác sĩ điều trị có chút lắp bắp, người này hình như còn giàu có quyền quý có lực uy hiếp hơn bất kì ai, không bằng để cho anh thoải mái tự nhiên như bình thường cho rồi.

"Đi ra ngoài đi!" Đại Tứ liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngưng cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, nhỏ giọng mở miệng nói với vị bác sĩ kia.

Vị bác sĩ kia gật đầu một cái, giống như được đặc xá, nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.

Ở đây là phòng bệnh của một bệnh viện xa hoa nhất, bên trong phòng bệnh có đầy đủ mọi thứ TV ghế sofa phòng tắm phòng vệ sinh, lúc này trước cửa phòng có một bé trai khuôn mặt trắng bệch, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm ba Thượng Quan Ngưng của cậu. Dường như không thể hiểu nổi lời nói mà cậu vừa mới nghe được.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

"Tiểu Bảo?" Đại Nhị cả kinh, không ngờ Tiêu Tiểu Bảo vừa mới ngủ thiếp đi lại tỉnh vào lúc này, không biết cậu bé nghe được bao nhiêu?

Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Tiểu Bảo, ánh mắt không khỏi dịu dàng, vung tay lên ý bảo bọn Nhất - Nhị - Tam - Tứ đi xuống trước, lúc này mới tiếp tục nhìn Tiêu Tiểu Bảo, khẽ ngoắc tay ý bảo cậu tới đây.

Tiêu Tiểu Bảo có chút run rẩy đi tới, cậu và Đại Nhị đang chờ ở trong công viên, lo lắng bất an, rất khó khăn mới nhận được điện thoại biết mẹ của cậu gặp tai nạn xe cộ còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Bình thường giống như cô bé ngốc luôn vui vẻ bọn họ lại nói mẹ cậu hôn mê bất tỉnh, tai nạn xe cộ? Tiêu Tiểu Bảo chưa bao giờ cảm thấy trí tưởng tượng của mình phong phú như vậy. Trong đầu một lần một lần hiện lên, xe chạy nhanh cùng với thân hình gầy nhỏ bị đụng bay, cảnh tượng máu tươi đầm đìa. Một khắc kia cậu tự trách mình, tại sao lại chậm phát triển như vậy? Tại sao không thể bảo vệ người cậu yêu thương nhất!

Thượng Quan Ngưng nhìn Tiêu Tiểu Bảo chậm rãi đi tới trước mặt của mình, hai tay dài duỗi ra ôm cậu vào trong ngực mình, gương mặt tuấn tú vùi vào bả vai nho nhỏ của cậu. Không nói nên lời khàn khàn nói: "Bảo, đừng nói cho mẹ con biết chuyện đứa bé, em con chỉ không muốn để cho chúng ta nhìn thấy nó nhanh như vậy, nó đang trêu chọc chúng ta thôi, đây là bí mật của chúng ta có được hay không, chờ nó tới lại rồi cho mẹ con một kinh hỉ có được hay không?"

Ở trong mắt Tiêu Tiểu Bảo, mặc dù ngay từ đầu ở cùng với Thượng Quan Ngưng chẳng quen thuộc gì, vừa bắt đầu phải thích cái người ba trễ này của mình, nhưng trong mắt cậu, Thượng Quan Ngưng tồn tại như một núi lớn. Lâm nguy không loạn là phong độ của một người đại tướng, chưa bao giờ thấy dáng vẻ yếu ớt thế này, bây giờ làm sao cậu có thể trách cứ ba cậu không chăm sóc mẹ cho tốt. Từng giọt nước mắt rơi xuống, lại quật cường không khóc ra tiếng, trong bào thai nhỏ chưa tới hai tháng đó sẽ là em gái hay là em trai của cậu đây? Ở trong lòng cậu lại muốn đó là em gái, giống như mẹ vậy, nhưng nếu nghe lời hơn mẹ một chút, bằng không sẽ có hai phiền toái đó! Nhưng nếu là em trai cậu cũng sẽ thương yêu nó!

"Ba, em con sẽ trở lại, có thể là nhớ đôi cánh thiên sứ cho nên không thể ở lại đây được!" Tiêu Tiểu Bảo đưa bàn tay nhỏ bé nhè nhẹ vuốt tóc Thượng Quan Ngưng, rất là hiểu chuyện nói, người cần an ủi không chỉ có mẹ còn có ba của cậu nữa. Hiện nay người khó qua nhất cũng đừng quá mức như ba vậy.

Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, "Ừm! Chờ khi em con tới lại ba cho phép con đánh nó một trận, dĩ nhiên cũng chỉ có thể một lần, con là anh trai đó!"

"Dạ!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó lôi kéo tay Thượng Quan Ngưng đi tới phòng của Tiêu Hòa Nhã.

Bên này Tiêu Hòa Nhã vẫn suy yếu như cũ, hôn mê ba ngày, buổi sáng tỉnh trong chốc lát rồi lại lâm vào trong mê man. Trên người không có nhiều vết thương lớn nhưng lại có rất nhiều vết thương nhỏ, hơn nữa cộng thêm sinh non cho nên càng thêm yếu ớt. Tiêu Tiểu Bảo chỉ đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiêu Hòa Nhã, trước kia luôn cảm thấy mẹ người khác thanh cao hào phóng, mẹ của mình luôn mơ mơ màng màng không ngừng gây họa, bây giờ lại rất muốn mẹ cậu đứng lên líu ríu cũng không cần một chút tức giận cũng không có chỉ nằm ở trong này.

Thượng Quan Ngưng bưng tới một cái ghế để bên cạnh giường bệnh, ôm Tiêu Tiểu Bảo để lên ghế, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bảo, con ở đây coi chừng mẹ, ba đi xử lý một ít chuyện!"

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên mặt Tiêu Hòa Nhã. "Một tấc con cũng không rời khỏi mẹ!" (1 tấc =3, 33cm)

Lúc này Thượng Quan Ngưng mới gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi, hôm đó anh mang theo Đại Tam Đại Tứ vội vã chạy tới, không phải thấy Tiêu Hòa Nhã được an toàn đưa đến trước mặt anh, mà là cảnh tượng mấy chiếc xe va vào nhau. Chiếc xe Chevrolet màu đỏ, đuôi xe bị đụng cho biến dạng, mà đầu xe cũng không còn gì cả, nhất là vị trí lái. Tất cả bị đè bẹp hết.

"Đại Tam Đại Tứ, hai người các cậu canh giữ ở bên này, không có lệnh của tôi không cho bất kỳ ai đến gần!" Trước khi Thượng Quan Ngưng đi tới trước cửa phòng bệnh phân phó cho bọn họ.

Đại Tam Đại Tứ vội vàng gật đầu. Không cần phân phó, bọn họ cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội thương tổn tới người ở bên trong, còn nhớ rõ ban đầu, khi cô nhóc kia mang thai, lão đại sợ cô không biết tự chăm sóc, bảo bọn họ canh giữ ở bên cạnh cô, mãi cho đến khi Tiểu Bảo thuận lợi ra đời, thế nhưng đứa bé thứ hai . . . . . Khi bọn họ còn chưa biết gì đã rời đi rồi. Trong lòng của mỗi người cũng hận không thể lập tức bắt được người đàn bà ác độc đó, lăng trì xử tử cô ta.

"Đại Nhất Đại Nhị, các cậu đi theo tôi!" Thượng Quan Ngưng nói xong, trực tiếp xoay người đi, Đại Nhất Đại Nhị thấy thế vội vàng đi theo.

Một chỗ khác của bệnh viện, nhìn qua cửa kính thủy tinh của phòng săn sóc đặc biệt, có thể nhìn thấy bệnh nhân nằm trên giường bệnh cả người đều cắm những cái ống, người đó không phải là ai khác, chính là thủ hạ của Tống Duật Minh, cho đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm - Tống Phúc.

"Anh ta thế nào rồi?" Thượng Quan Ngưng đứng phía trước cửa kính, mặt không chút thay đổi hỏi Tống Duật Minh bên cạnh.

"Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cứu chữa ba ngày vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, bác sĩ nói rằng hai ngày này là mấu chốt, nếu như trong vòng hai ngày có thể tỉnh thì sẽ không có gì đáng ngại, nếu như. . . . . ." Câu nói kế tiếp Tống Duật Minh không nói nữa, toàn bộ người đi theo sau lưng Tuấn Duật Minh đều im lặng không nói gì, là bọn họ làm việc không tốt, mới có thể để cho đối thủ thừa cơ, không chỉ khiến người được bảo hộ bị thương mà cũng thiếu chút nữa mất đi người anh em của mình.

"Đại Nhất, liên lạc với bệnh viện Hạ thị, điều toàn bộ bác sĩ giỏi nhất tới đây!" Thượng Quan Ngưng xoay người lại phân phó với Đại Nhất.

Suy nghĩ một chút, sau đó tạm thời rời khỏi đây.

"Anh định làm thế nào?” Tống Duật Minh đang kẹp một điếu thuốc trong tay, cũng không có bỏ vào trong miệng, mắt nhìn Thượng Quan Ngưng chằm chằm, hi vọng nhìn ra một chút đầu mối, tất nhiên anh ta biết Thượng Quan Ngưng sẽ không chịu để yên chuyện này, chỉ là nơi này không phải Hạ thị, cho dù muốn trả thù cũng không thể kích động, cần phải có cơ hội mới được. Dĩ nhiên, nhà họ Tống cũng sẽ không đứng nhìn. Lần này, những nhà mà nhà họ Mộ không nên đắc tội nhất cũng đã đắc tội hết toàn bộ. Anh ta cũng muốn nhìn một chút, nhà họ Mộ còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

"Anh muốn làm gì, nhà họ Tống đều ủng hộ anh!" Tống Duật Minh thấy anh chậm chạp không nói lời nào thì mở miệng nói.

"À. . . . . ." Thượng Quan Ngưng khẽ cười một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Tống Duật Minh rất là ý vị sâu xa liếc anh ta một cái, sau đó vỗ nhẹ lên bờ vai của anh ta, "Tống Duật Minh, lần này Tiểu Nhã bị thương, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng mà tôi sẽ không trách anh bảo vệ không tốt!" Thượng Quan Ngưng híp mắt trầm giọng nói, bởi vì anh tin tưởng nếu không có người của Tống Duật Minh nơi Tiêu Hòa Nhã nằm không phải là bệnh viện.

"Tôi. . . . . ." Cuối cùng Tống Duật Minh cũng không nói lời nào, nói gì cho tốt đây? Đúng là anh ta không có bảo vệ người cho tốt, nếu không hiện tại cũng sẽ không nằm ở trong bệnh viện mà còn làm cho cô đau đến chết rồi.

"Tống Duật Minh, lần này không cần nhà họ Tống các anh ra tay!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói. "Tôi mời nhà họ Tống xem kịch hay vừa ra!"

"Anh muốn làm cái gì?" Tống Duật Minh ngẩng đầu, không khỏi cảm thấy nguy hiểm, xem ra là thời tiết thay đổi rồi!

"Ha ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngưng tươi cười, gương mặt tuấn tú lại hiện ra vẻ ác độc, tà mị xinh đẹp khiến cho những người liên quan nhìn đến choáng váng. Mộ Linh Dược, không phải cô muốn tôi trả giá thật lớn sao? Cái giá để tôi không chịu nổi, không biết các người có thể chịu được hay không?

Đại tiểu thư nhà họ Mộ đang phẩm tửu không hiểu sao rùng mình một cái, ly rượu trong tay khẽ run, màu đỏ tươi chảy xuống trên mu bàn tay trắng nõn. Mộ Linh Dược có chút sững sờ nhìn những giọt rượu đỏ chảy trên tay, có chút giống huyết lệ (nước mắt máu).

"Bảo bối, sao lại mất hứng rồi, không phải đã giải quyết hết rồi sao?" Ông Mộ ngồi ở đối diện cô ta, tâm trạng rất là thoải mái hỏi. Người của ông ta ra tay thì có chuyện gì là làm không được chứ?

Mộ Linh Dược nâng ly rượu đặt ở trên mặt bàn ngọc, trong lòng có chút lo lắng mơ hồ, người vẫn chưa chết, nghe nói còn sống, chỉ rớt đứa nhỏ trong bụng, nghĩ đến điểm này, Mộ Linh Dược càng tức giận, chút lo lắng bất an mới sinh ra cũng bị tức giận làm cho biến mất. Tiện nhân chết tiệt kia, tại sao không chết đi?

"Được rồi được rồi, trừng phạt cũng đã trừng phạt rồi, về sau chúng ta sống tốt, cũng đừng để người đàn ông kia ở trong lòng, sau này tìm một người đàn ông ưu tú hơn cậu ta gấp trăm ngàn lần để cho cậu ta hối hận!" Ông Mộ nhìn con gái bảo bối của mình vui vẻ nói. Con gái của ông, là bảo bối trong lòng bàn tay, ai dám khi dễ, nhất định để cho bọn họ sống không bằng chết. Thượng Quan Ngưng, đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ, chỉ cần sau này không phạm thượng nhà họ Mộ, tôi sẽ cho cậu kiều quy kiều lộ quy lộ* nước giếng không phạm nước sông, bằng không nhất định cậu sống không được, chết cũng không xong.

(*Kiều quy kiều lộ quy lộ: ý chỉ không còn liên quan gì đến nhau nữa)

"Tất nhiên con sẽ tìm người tốt nhất!" Mộ Linh Dược cao ngạo lạnh lùng nói, thực ra thì cô ta cũng là người đẹp, hoàn toàn khác biệt với Tiêu Hòa Nhã, cao quý kiêu ngạo giống như hoa hồng dại diêm dúa, bao nhiêu quý công tử hào môn quỳ dưới váy màu thạch lựu của cô ta mà cô ta lại chẳng thèm ngó tới, còn không phải là bởi vì một năm kia gặp người nào đó nhưng người nào đó lại không cần cô ta!