Tô Ý Nhiên cảm nhận được ôm ấp ấm áp của anh Đình, giống như bị đánh tan phòng tuyến tâm lý, nước mắt vốn liều mạng ngăn trong nháy mắt tràn ra, làm ướt lông mi cậu và một mảng nhỏ áo khoác của Cố Uyên Đình.

Cậu bắt đầu nhỏ giọng nghẹn ngào, nước mắt không ngừng chảy ra, thân thể cũng khẽ run.

Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên khóc run rẩy trong lòng, đại não trống rỗng, tay chân luống cuống.

Hắn cứng đờ ôm cậu, vụng về vỗ dỗ cậu: "Nào... Nào..."

Tô Ý Nhiên không được dỗ thì thôi, vừa được dỗ trái lại càng khóc càng thương tâm. Tim Cố Uyên Đình cũng bị cậu khóc nát, chỉ có thể ôm cậu, một lần lại một lần vuốt ve cậu, xoa xoa từ đầu đến lưng của cậu, luống cuống lặp lại dỗ cậu: "Được rồi... Ngoan... Nhiên Nhiên... Không khóc... được rồi..."

Tô Ý Nhiên khóc mệt, đến cuối cùng cả người vùi trong lòng Cố Uyên Đình, bắt đầu nhỏ giọng thút thít, khóc nấc nho nhỏ.

Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên dỗ thêm một phút chốc, thấy Tô Ý Nhiên dần dần bình phục lại, đại não trống rỗng mới vận động lại. 

Tô Ý Nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại, thỉnh thoảng nức nở, cậu dựa vào trong ngực Cố Uyên Đình, vừa nức nở vừa đứt quãng nói: "... Anh, anh làm gì hức... Hu hu hu..."

Cậu mang theo tiếng khóc nức nở, "Anh hơi quá đáng..."

"Sao anh có thể làm như vậy với em... Hu hu hu..." Cậu khóc thút thít, nói mãi nước mắt lại bắt đầu dâng lên.

Cố Uyên Đình ôm cậu từ từ dỗ, nhất thời không nói gì.

Tô Ý Nhiên khóc một phút chốc, dưới động viên của anh Đình, tâm tình mới từ từ tỉnh táo lại, chỉ là trong giọng còn mang theo thương tâm và nghẹn ngào: "Anh đến cùng muốn làm gì..."

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, trêи mặt còn vệt nước mắt, như là bị nước tẩy qua, lông mi ướt nhẹp, còn kèm theo nước mắt.

Cố Uyên Đình trầm mặc một lát, nâng mặt Tô Ý Nhiên lên, thay cậu lau nước mắt trêи mặt, nhìn cậu chốc lát, lại lần nữa ôm lấy cậu, dùng sức ôm chặt cậu vào lòng mình, từ từ vuốt ve lưng cậu.

"Xin lỗi." Hắn nói.

Mắt của hắn lại không nhìn Tô Ý Nhiên, ngưng tụ một tiêu điểm không biết tên trêи không trung, hắn từ từ nói: "Anh... Mấy ngày nay hơi mệt chút, mấy câu mới nói, em đừng để trong lòng, đừng khóc."

Tô Ý Nhiên muốn ngẩng đầu nhìn anh Đình, lại bị đè đầu xuống, khuôn mặt nhỏ của cậu vùi trong ngực Cố Uyên Đình, có chút mơ hồ.

Cố Uyên Đình đã làm quyết định mới, hắn nhìn Tô Ý Nhiên trong ngực mình, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu: "Sau này cũng sẽ không bao giờ nữa, được không?"

Hắn thay đổi chủ ý.

Tô Ý Nhiên căn bản là không thể rời bỏ hắn.

Hắn cũng căn bản là không nhịn được bộ dáng Tô Ý Nhiên thương tâm gào khóc.

Hắn sờ tóc Tô Ý Nhiên, nếu như vậy, sau này... nhận trách nhiệm "ông chồng" đi, nuôi cậu vậy, cũng chỉ là chuyện nuôi thêm một người thôi.

Cứ việc, ý nghĩa chuyện này là hắn tiếp nhận "gia đình" này, cùng với gánh vác trách nhiệm "gia đình" này.

Cũng mang nghĩa hắn không chống cự, mà là tiếp nhận Tô Ý Nhiên, nhét cậu vào thế giới của hắn.

Cảm xúc của Tô Ý Nhiên đã ổn định lại, cậu vẫn còn không rõ: "Nhưng mà, vừa nãy là tại sao chứ?" Cậu nói mãi lại oan ức thương tâm lên, trong giọng cũng còn khóc nức nở, "Tại sao phải nói với em câu nói như thế..."

Cố Uyên Đình nghe cậu khóc nức nở, hắn vuốt ve tóc cậu, tận lực ôn nhu: "Công việc không thuận lợi, không khống chế được tâm tình." Hắn dừng một chút, nhẹ giọng gọi nhũ danh cậu, "Nhiên Nhiên, đừng khổ sở, được không?"

Tô Ý Nhiên rõ ràng cảm giác được, giọng Cố Uyên Đình ôn nhu hơn nhiều so với lúc cãi nhau vừa nãy.

Cậu tin: "Anh mấy ngày nay, rất bận." Cậu hỏi, "Công việc gặp phải rất nhiều khó khăn ạ?"

Cố Uyên Đình: "Ừm."

Trước kia xem thường nói dối, là cho rằng đối phương không đáng để hắn nói dối.

Hiện tại, hắn biết hắn sai rồi.

Tô Ý Nhiên nói: "Hay là, anh đừng làm việc đó nữa, chúng ta cứ đơn giản cùng mở cửa tiệm, tiếp tục gây dựng sự nghiệp. Trước đây ở trong đại học cùng mở cửa hàng trà sữa, không phải cũng rất tốt sao?"

Cố Uyên Đình lắc đầu: "Không được."

Lý trí Tô Ý Nhiên cũng biết, bọn họ còn có tiền trả góp mua nhà mua xe, bên trêи còn có cha mẹ già, hiện tại cũng còn rất trẻ, là lúc phải nỗ lực phấn đấu.

Huống chi, cậu cảm thấy anh Đình thích cổ phiếu tài chính, cũng rất có thiên phú trong loại ngành nghề tài chính.

Lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã từng cho là Cố Uyên Đình sẽ đến công ty tài chính làm việc, mà cuối cùng Cố Uyên Đình lựa chọn cùng cậu mở cửa tiệm, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, chỉ là tình cờ làm cổ phiếu, làm cố vấn trêи danh nghĩa cho một công ty tài chính.

Cậu vẫn luôn ủng hộ quyết định của hắn, hai người một đường đi đến bây giờ.

Cố Uyên Đình còn nói: "Sau này, anh sẽ khá bận."

Tô Ý Nhiên hỏi: "Vậy anh còn muốn cùng em mở cửa tiệm không?"

Cố Uyên Đình trầm mặc chốc lát: "Không được," hắn sợ Tô Ý Nhiên lại thương tâm khổ sở, bổ sung thêm một câu, "Tình cờ có thể đến cửa hàng xem."

"Ừm." Tô Ý Nhiên ở trêи sự kiện này ngược lại không có ý kiến gì, "Anh muốn đi làm chính thức ở công ty tài chính kia sao?"

Cố Uyên Đình: "... Đúng thế."

Tô Ý Nhiên cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý, cậu không ngoài ý muốn mà gật gật đầu, mặc dù hơi thất vọng, nhưng cũng thông cảm: "Vậy cửa hàng của chúng thuê thêm hai nhân viên trường kì là được." 

Cố Uyên Đình nói: "Làm theo suy nghĩ của em đi."

Giải quyết "căn nguyên" vấn đề, Tô Ý Nhiên lại nghĩ đến đầu nguồn trận náo loạn tối hôm nay, cậu nhớ tới là cảm thấy khó chịu: "Vậy anh còn muốn chia phòng ngủ với em không?"

Cố Uyên Đình: "... Không chia."

Tô Ý Nhiên tội nghiệp hỏi: "Vậy anh còn rời đi không?"

Cố Uyên Đình: "... Qua mấy ngày, anh phải đi nơi khác công tác một chuyến."

Tô Ý Nhiên sửng sốt: "Đi bao lâu ạ?"

Cố Uyên Đình: "Vẫn chưa biết... Công ty vẫn chưa xác định."

Tô Ý Nhiên gật gật đầu, lập tức lại nghiêm túc nói: "Nhưng mà, dù anh bởi vì công tác không thuận lợi, cũng không phải tùy tiện nói với em... Tách ra." Cậu nói đến hai chữ tách ra, cổ họng nghẹn một chút, giọng hơi run rẩy.

Tim Cố Uyên Đình cũng không tự chủ được đau đớn, hắn ôm cánh tay Tô Ý Nhiên nắm thật chặt, cúi đầu kề trán Tô Ý Nhiên nhìn cậu: "Là anh sai rồi, xin lỗi."

"Sẽ không có thêm lần sau."

Tô Ý Nhiên thấy Cố Uyên Đình thật sự biết sai, cũng rất dễ bắt nạt mà tha thứ hắn.

Sau đó Tô Ý Nhiên nói cho hắn biết: "Sau này gặp phải chuyện gì, phải nói cho em, không được cái gì cũng giấu trong lòng, trong công việc gặp phải khó khăn gì, cũng có thể nói với em mà."

Cố Uyên Đình sờ sờ đầu Tô Ý Nhiên: "Được."

Tô Ý Nhiên cảm thấy hai người đã thấu hiểu nhau, chuyện này đã giải quyết, cậu thật sự thanh tĩnh lại, vùi vào lòng Cố Uyên Đình làm ổ.

Không khí yên tĩnh xuống, hai người ôm nhau lẳng lặng một phút chốc.

Tô Ý Nhiên không duyên cớ thương tâm một hồi, dần dần cảm giác tinh thần mệt mỏi, còn có chút đói bụng. 

Mặt của cọ cọ ngực Cố Uyên Đình, nhỏ giọng nói: "Anh Đình, em đói."

"Đói bụng?" Cố Uyên Đình nhìn nhà bếp, ngày hôm nay không ai làm cơm, cũng không dư đồ ăn có thể hâm lại, "Gọi thức ăn ngoài không? Em muốn ăn gì?" Hắn nói, lấy di động.

"Không muốn." Tô Ý Nhiên ôm Cố Uyên Đình không chịu, "Em muốn ăn món anh làm."

Cố Uyên Đình cứng lại, hắn không biết nấu cơm.

Nhìn Tô Ý Nhiên trong ngực, hắn cuối cùng vẫn nói: "Anh đi nấu, muốn ăn gì?"

Tô Ý Nhiên nói: "Tùy tiện ăn đi, cơm rang trứng vậy."

"Được." Cố Uyên Đình đứng dậy vào nhà bếp, hắn tuy rằng chưa từng làm, mà biết đại khái cơm rang trứng làm thế nào.

Vốn cho là vào nhà bếp sẽ rất lóng ngóng, không nghĩ tới lại rất nhuần nhuyễn tự nhiên, giống như thân thể vốn biết thả muối thế nào, phải chỉnh lửa đến mấy phần.

... Xem ra nguyên chủ biết nấu cơm.

Tô Ý Nhiên nằm nhoài trêи tay vịn ghế sô pha, cằm gối lên hai tay, lẳng lặng nhìn Cố Uyên Đình đang nấu cơm cho cậu trong phòng bếp.

Mùi khói dầu nhàn nhạt từ phòng bếp bay ra.

Trong lòng Tô Ý Nhiên yên ổn lại ôn hòa.

Cố Uyên Đình rất nhanh làm xong cơm rang trứng, đổ ra đĩa, bưng đĩa đi ra nhà bếp, đối mặt Tô Ý Nhiên đang nhìn hắn.

Đôi mắt to mà trong suốt dường như có ánh sao, yên tĩnh mà ôn nhu nhìn hắn, bao hàm hạnh phúc cùng yêu thương không nói ra được. 

Cố Uyên Đình cơ hồ bị ánh mắt Tô Ý Nhiên chọc trúng, tim đột nhiên nhũn ra, hắn không chống lại được Tô Ý Nhiên như vậy, đến độ không có cách nào đối diện.

Hắn chật vật tránh né tầm mắt, bưng đĩa đến gần, đặt cơm rang trứng trêи bàn trà: "... Ăn đi."

"Vâng!" Tô Ý Nhiên ngửa đầu cười cười với hắn, mặt mày cong lên, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má phải.

Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên ăn sạch hết cơm rang trứng, một đĩa này kì thật chỉ có nửa bát, không cần sợ bỏ ăn.

Tô Ý Nhiên ăn xong, tiện tay đưa đĩa không còn một hạt gạo cho Cố Uyên Đình, cậu hài lòng khích lệ: "Ăn thật ngon." anh Đình nấu nướng vẫn luôn rất tốt.

Cố Uyên Đình nhận đĩa hỏi cậu: "Còn muốn ăn không?"

"Không muốn, em no rồi." Tô Ý Nhiên nói.

Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn đĩa không, hiểu ra, đây là ý bảo hắn rửa.

... Hắn đi vào bếp rửa đĩa và thìa, thuận tiện rửa cả chảo.

Đã muộn lắm rồi, Tô Ý Nhiên ăn no càng buồn ngủ, hai người trước sau đánh răng rửa mặt, lên giường ngủ.

Trong phòng ngủ tắt đèn, mới vừa vào chăn ấm áp, cả người Tô Ý Nhiên vùi trong ngực Cố Uyên Đình, ôm anh Đình, chỉ chốc lát sau đã nặng nề ngủ.

Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên trong ngực, ở trong bóng tối thật lâu nhìn chăm chú gò má ngủ say.

Hắn đột nhiên cảm giác một tia bình yên trước nay chưa có, không biết nguyên nhân.

Có lẽ là, có nhà.