Mấy ngày nay,Quan Vũ Hạm ra cửa cứ có cảm giác có người bám đuôi phía sau, nhưng khi quay đầu lại thì không phát hiện người nào khả nghi.

" Đại ca, không ngờ con nhỏ chúng ta ra tay lại là mặt hàng tốt như vậy, làm sao đây, em cũng không muốn lãng phí." Ma Điêu ở trong xe nhìn Quan Vũ Hạm nói.

" Con mẹ nó đúng thật vậy, hai mươi mấy năm nay anh đây đã chơi không ít phụ nữ, như loại hàng này cũng chưa từng thử qua." Ma Đát cũng mất hồn nói.

" Đại ca, con nhỏ hôm qua cũng không tồi lắm, không ngờ hôm nay lại càng thú vị hơn. Gần đây không xem hoàng lịch, co phải anh em chúng ta có số đào hoa hay không ?" Ma Điêu nói xong nước miếng cũng muốn chảy ra.

" Nhưng chúng ta cũng có quy củ, nhận tiền thay người làm việc." Ma Đát nói.

" Chúng ta vẫn nhận tiền giết người, nhưng chúng ta cũng không thiếu tiền, mà thiếu phụ nữ!" Ma Điêu nói.

" Để sau hãy nói, chúng ta cứ quan sát, xem tình huống mà hành động." Thật ra thì Ma Đát cũng rất thèm thuồng.

" Con mẹ nó, hai chúng ta không thể bắt người rồi cao chạy xa bay sao, đến lúc đó chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, chẳng phải tốt hơn sao ? " Mã Điêu nói ra kế hoạch của mình.

" Không được, muốn chạy là chạy sao ? Chúng ta không thể vì một con nhỏ mà cắt đứt đường tài lộc." Ma Đát suy nghĩ nói.

" Anh, dù sao chúng ta có tiền, chúng ta cũng nên rửa tay, mỗi người một cô coi như lấy vợ. Dù sao em cũng không muốn lãng phí con nhỏ hôm qua." Ma Đát nói lên giấc mơ ban ngày của mình.

Chớp mắt một tuần đã qua, Mạnh Tuệ Nhàn có phần mất kiên nhẫn, vì vậy cầm điện thoại lên, gọi cho Ma Điêu.

"Anh Điêu, lúc nào thì hai người định hành động vậy ?" Mạnh Tuệ Nhàn nũng nịu nói.

" Em nóng lòng như thế, không đợi được mà muốn anh đây chơi đùa sao ?" Ma Điêu nói.

" Không phải anh Điêu, đã qua một tuần lễ rồi." Mạnh Tuệ Nhàn nịnh nọt nói.

" Anh đây cũng chưa vội, em gấp cái gì, anh đây còn chưa chơi đùa đủ đâu đấy!" Ma Điêu quát lên trong điện thoại.

" Anh Điêu đừng nóng giận chứ, em chỉ hỏi một chút." Mạnh Tuệ Nhàn cảm thấy hối hận khi cùng hai tên biến thái này làm giao dịch. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao cho nên đành nhịn.

" Kêu cái gì mà kêu, lần sau anh đây sẽ cho cô ngậm đủ, sẽ khiến coi em no chết." Ma Điêu hùng hùng hổ hổ nói chuyện, giống như mới vừa ăn qua đậu phụ thối, miệng đầy mùi hôi. Mạnh Tuệ Nhàn nghe có chút ghê tởm, chỉ là cũng không dám để cho người kia biết.

" Được được, tất cả sẽ nghe theo anh, em cúp máy trước." Mạnh Tuệ Nhàn vội vã cúp điện thoại, chạy vào tolet nôn mửa, vốn chỉ nghĩ tới hai tên biến thái này đã thấy ghê tởm, không ngờ hắn ta còn nói tới món đồ kia, nhớ tới lần trước liền chịu không nổi, bởi vì sau khi trở về quả thực mất đi hứng thú đối với đàn ông, mấy ngày liền ăn không ngon, cứ có cảm giác ghe tởm trong miệng.

Phụ nữ ghen ghét thật là đáng sợ, đến tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ, vì thỏa mãn mọi thứ mà tình nguyện để người ta chà đạp, còn phải làm một số chuyện bẩn thỉu, thật ra thì đến động vật cũng không biến thái như thế. Lúc này, Mạnh Tuệ Nhàn thật sự không thể cứu chữa!

" Đại ca, làm sao đây, con điếm kia gọi điện tới hỏi khi nào hành động." Ma Điêu cúp điện thoại nói với Ma Đát.

" Chờ thêm chút, dù sao cũng còn có hai lần chơi đùa nữa." Ma Đát nói.

" Đại ca, còn chờ gì sao ?" Ma Điêu thiếu kiên nhẫn nói.

Thật ra hai anh em này nhờ có Ma Đát mưu mô, chứ còn Ma Điêu chỉ được cái ngang ngược, tuyệt đối không có bản lĩnh gì. Ma Đát thì không giống vậy, xem ra là có mưu tính thâm sâu.