Ông Xã, Nắm Tay Em Đi Anh

Chương 40: Ông xã, nắm tay em đi anh

Căn phòng khép kín, ánh đèn mờ nhạt, không khí nặng nề bao trùm lên tấm lưng dày rộng đang ngồi trên sô-pha. Tôi "Ực" một cái nuốt xuống một ngụm nước bọt, cảm thấy không còn tha thiết gì nữa mà đi bước nhỏ hệt như đang dò mìn tiến lại gần chỗ anh. Bất chợt anh ngước lên nhìn tôi, tôi sợ đến mức suýt nữa thì lăn đùng ra đột quỵ.

Bác sĩ, tim tôi sắp phọt ra ngoài! QAQ

"Ngồi đi."

Anh cúi đầu làm như không thấy động tác đang cứng đờ như rô-bô của tôi, tay cùng chân song song bước đều đặt nửa cái bàn tọa lên sô-pha thẳng thớm. Tôi khép nép hệt như đứa nhỏ làm sai đang lo sợ nhìn vị phụ huynh trước mặt, sẵn sàng tâm lí có thể đối mặt với án treo ngủ ngoài ban công bất kì lúc nào. 

"Có một chuyện từ lâu anh vẫn luôn giấu em, nhưng anh nghĩ đã đến lúc nên cùng em thẳn thắn, mặc kệ kết cục có ra sao, anh cũng không hối hận."

Giọng ông xã vẫn trầm trầm từ tính, lọt vào tai tôi lại chẳng khác nào đang đàn lên dây thần kinh căng thẳng. Cuối cùng dù có trốn tránh thế nào cũng không thể phủ định sự thật này, nháy mắt nét mặt tôi liền nghiêm túc hẳn lên. 

Mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi, tôi cũng không hối thúc chỉ trợn tròng trắng lên chờ đợi anh đưa ra quyết định quan trọng. Ngay khi nhiều khả năng tôi phải đi chỉnh hình vì hai mắt tỷ lệ nghịch với khuôn mặt, môi ông xã rốt cuộc mấp máy rồi như hạ quyết tâm chộp mạnh lấy vai tôi. 

Ông xã nghiêm túc gằn giọng rõ ràng, nói.

"Thật ra, anh là diễn viên hài!"

......OMG!! Không phải chứ ông xã??!!!!!!!!

Àoo!!!

Đột nhiên bị hắt nước lạnh khiến cho tôi giật nảy mình một cái, đầu óc mơ hồ cũng dần dần thanh tỉnh. 

Tôi khó khăn nâng hàng lông mi đang ướt sũng lên, khóe mắt có chút cay rát nên tôi nhắm chặt lại vài cái rồi từ từ mở ra. Trần nhà trong kí ức như cao hẳn lên rồi đóng từng tầng bụi dày, căn phòng hôn ám với chút ánh sáng le lói từ ngoài cửa hắt vào khiến cho hai mắt mờ sương của tôi nhất thời không thể thích ứng được mà trở nên mờ mịt. 

Tôi nhớ là tôi đang trên đường đi tới siêu thị thì gặp phải sự cố, tài xế không đáng tin đưa tôi đến nơi khỉ ho cò gáy này rồi đập tôi nằm bẹp. Nếu như không có gáo nước lạnh vừa rồi, dám là tôi đang còn thẳng cẳng phơi thây nơi xứ người. 

Ồ, vậy tính ra là tôi đang bị bắt cóc đi? Biết ngay mà, vừa nãy chỉ là mơ thôi, làm gì có chuyện ông xã bảnh tỏn xà lỏn nhà tôi lại đi đóng hài được chớ, hù chết người. 

Đương lúc tôi còn đang mừng thầm vì ông xã tôi không phải "diễn viên hài", cánh tay chợt bị một người đàn ông không kiên nhẫn nắm lấy rồi vô tình kéo đi. Tôi cũng an phận ngồi yên trên một chiếc ghế gỗ mặc cho người kia đo đạc rồi đem dây ra trói, vẻ mặt ngoan ngoãn phối hợp phải nói là good thì thôi rồi. 

"Đối với một con tin thì thái độ của cô rất đáng được tán thưởng đấy!"

Tôi ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, không ngoài ý muốn bắt gặp được gương mặt khó ở của ai đó đang khoanh tay đứng ngược hướng ánh sáng. Tôi bĩu môi.

Trịnh Tuyết Linh, không ngờ cô sa đọa đến mức rủ tôi đi đóng phim Thái. Mấy cái cảnh này chỉ có trong phim giật chồng đánh ghen thôi cô có biết không? Lần sau cô phải sáng tạo một chút, nếu không đụng xe nhảy lầu thì nên ngồi vào bàn lẩu, cạn trước ba li xá xị rồi có gì mình từ từ nói cho nhau nghe. 

Phất tay cho người đặt ghế ngồi ngay phía đối diện tôi, cũng không chờ tôi ú ớ thêm lời nào tầm mắt sắc lạnh đã quét qua, tôi biết điều lập tức Stop ngay và luôn. Đấy, tôi cũng có dốt tiếng anh lắm đâu, ít nhất vào lúc nguy cấp tôi cũng biết Exit là lối chuồn khẩn. 

"Không có gì muốn nói à? Vì sao tôi bắt cóc cô? Vì sao tôi đưa cô đến nơi này? Tiếp theo, tôi sẽ làm gì cô?" 

Tùy ý ngã ra phía sau bắt chéo chân, ánh mắt Trịnh Tuyết Linh lướt sang tôi mang theo một chút chán ghét, mà nhiều hơn đó là thứ cảm xúc vô cùng phức tạp mà ngữ văn ba điểm như tôi không thể nào hình dung ra.

"Cô biết không? Kì thực so với chị tôi thì cô hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất cô nên cảm thấy may mắn vì được sinh ra trong một gia đình bình thường mà không phải con nhà quyền quý. Mẹ tôi là một phụ nữ yếu đuối lúc nào cũng chỉ biết đến chồng, thờ chồng, tôn chồng, mặc kệ cho ông ta ở bên ngoài làm xằng làm bậy, bao nuôi tình nhân, tổn hại không ít danh dự. Chỉ có điều ngay cả bà cũng không thể ngờ được rằng, người đàn ông chung chăn gối bao nhiêu năm qua lại thua cả cầm thú đem bán chính đứa con mình."

Cô cười nhạt, khóe miệng nhếch lên trào phúng. 

"Mọi người ai cũng nghĩ rằng chị tôi hệt như những cô công chúa bước ra từ quyển truyện cổ tích, không chỉ thông minh giỏi giang mà còn đoan trang thùy mị, quả thật chẳng khác gì là đóa hoa xinh đẹp của giới thượng lưu. Nhưng sự thật, chị tôi chỉ là một con búp bê đáng thương được cha tôi nuôi nấng, hoàn toàn không biết đến phản kháng là gì. Từng có một thời gian tôi thấy thương hại cho chị ta, mặc dù trong mắt người khác chị ta là một người đáng để ao ước. Nhưng vậy thì sao chứ? Cuối cùng còn không phải mặc cho người khác sắp xếp hết sao, ngay cả tình yêu của đời mình còn bị đem đi đong đếm. Cô nói, còn không buồn cười sao?"

Cô đứng lên đi vòng sang chỗ tôi, không một chút kiêng kị khoan thai mở miệng.

"Lúc trước tôi cũng từng đề cập đến nguyên nhân mà anh Duệ với chị tôi chia tay, một người là vì sự nghiệp muốn rời đi phát triển, còn người kia lại không chịu được xa cách mà nảy sinh mâu thuẫn. Nhưng sự thật..." Cô ghé vào tai tôi nói như mê hoặc: "Sự thật, là cha tôi đem chị tôi bán cho một nhà đầu tư lớn của nước ngoài."

Tôi tròn mắt không dám tin nhìn Trịnh Tuyết Linh rời đi mang theo biểu tình châm chọc. 

"Không trách cô không tưởng tượng được, nhưng cha tôi chính là người như vậy. Ông ta có thể vì sự nghiệp mà hi sinh chị em tôi, chỉ có mẹ tôi là khờ khạo tin vào những lời dối trá của ông ta. Chị tôi thật đáng thương, cũng giống như tình yêu đáng thương của chị ta vậy. Chị tôi lựa chọn rời đi anh Duệ đến bên nhà đầu tư kia, một phần là do cha tôi ép buộc nhưng nhiều hơn vẫn là vì chính mình mà suy tính. Dùng thời gian năm năm ở bên cạnh một người đàn ông xa lạ để đổi lại vị trí cấp cao trong công ty, chuyện buôn bán có lời như thế, có là đứa ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào. Mà hiển nhiên, chị tôi lại không phải đứa đứa ngốc."

Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt tôi xoắn xuýt, chắc cũng biết IQ tôi không cao nên cho tôi thời gian để tiêu hóa vấn đề.

Nói đi nói lại vẫn là ông xã nhà tôi đáng thương nhất, thành thật làm ăn (?) nên mới thua kém người ta (???). Tôi cũng không có quá nhiều nghi hoặc về cách làm của Trịnh Tuyết Liên, chung quy mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng lựa chọn thế nào vẫn là quyết định ở cô. Mà may mắn cô ấy lựa chọn buông tay ông xã, chính vì vậy tôi mới có cơ hội được quang minh chính đại ở bên anh, nhờ vậy tôi mới thấy cuộc đời còn tươi đẹp biết bao, tính ra tôi phải cám ơn cô ấy nữa mới đúng. 

Tôi quyết định rồi, kì này mà bình an thoát hiểm tôi nhất định phải bù đắp tổn thương cho anh bằng hai cái bánh bao nhỏ*, tốt nhất là đẻ luôn một lượt Péc-xi, Xá-xị và Cô-ca. Một đứa bồng, một đứa cõng, một đứa dắt tay. Từ nay một nhà hạnh phúc mãi mãi về sau. 

*Bánh bao = Cục cưng bé con. 

"Này, cô có thể thôi chảy nước miếng đi được không? Thật ngu ngốc!"

Nhìn vẻ mặt chán ghét của Trịnh Tuyết Linh, bấy giờ tôi mới phát hiện nước dãi của mình đã chảy ba thước, có chút ngượng ngùng khép miệng lại. Tôi thề, thiệt sự tôi không có tưởng tượng ra hình dáng XX rồi OO của ông xã đâu, nhất định phải tin tưởng tôi!

"Không nói với đồ ngu ngốc như cô nữa. Nể mặt chúng ta từng quen biết, tôi cũng không thật sự chán ghét cô, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, tôi vẫn không để cô sống được. Thôi thì thế này đi, cô thấy chết ngộp như thế nào? Trước khi kịp cảm nhận đau đớn thì cô đã tắt thở, cũng không ảnh hưởng đến mĩ quan. Vậy đi, tôi thấy tôi vậy là nhân từ với cô lắm rồi."

...Chúng ta đang nói về vấn đề gì thế? Bàn về một trăm cách chết không kịp ngáp à??!!!!! 

Tôi khóc. Nói chuyện cho đã rồi làm thịt nhau sao? Không phải chứ, tôi còn chưa ăn gì để kịp chết!!! QAQ|||||

Không nói nữa mà bắt đầu phân phó cho thủ hạ làm việc, mấy can dầu được rút ra rồi rưới đều xung quanh nhà. Chỉ một lát sau, mùi hăng của dầu liền bốc lên hừng hực.

"Đây là công trường bỏ hoang nằm trong dự án xây dựng, mấy hôm trước cũng đã được cấp phép phá bỏ, giờ mà nó có bị cháy hay là gì thì người dân quanh đó cũng không lấy làm lạ. Nói đơn giản hơn, sẽ không ai phát hiện ra cô ở nơi này."

Trịnh Tuyết Linh cười ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh, anh ta gật đầu rồi móc ra một cái bật lửa, vô cùng chuyên nghiệp đem nó ném về phía can dầu. Lửa phực lên rồi lan ra khắp nơi, chẳng mấy chốc tôi tựa như chim trong lồng nơi nào cũng không thể thoát đi. 

Tôi hít sâu vào một hơi nhìn đám người lục tục rời khỏi, cổ họng khản đặc vì hít phải không ít khói.

"Cô được gì?" Tôi nói: "Tôi chết rồi, cô thật sự sẽ vui vẻ sao?"

Âm thanh khàn khàn của tôi vang lên, Trịnh Tuyết Linh dừng bước, tôi cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào cô. 

"Phải." 

Hết thảy im lặng chỉ còn tiếng tí tách của ngọn lửa. Lần này, cô ấy đi thật. 

Tôi ngẩng nhìn trần nhà đen đúa ánh mắt có chút mờ mịt, cũng không biết nên khóc hay nên cười nhìn sinh mệnh của mình bắt đầu trôi đi. Thật sự thì con người tôi cũng không phải rộng lượng hay cao cả gì, nhưng ngay lúc này đây tôi lại chẳng có chút nào oán hận đối với Trịnh Tuyết Linh, dù hành động của cô chẳng khác gì là dồn tôi vào đường chết cả. Con người ai cũng ích kỉ như nhau, ai cũng tham lam mưu cầu hạnh phúc mặc cho cái giá phải trả đôi khi thật đớn đau. 

Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, tôi khó chịu phát ra những tiếng ho trầm đục. Có lẽ đúng như những gì Trịnh Tuyết Linh nói, trước khi tôi kịp chết vì bị lửa thiêu thì đã ngạt thở trước rồi, chỉ là quá trình có chút không được dễ chịu cho mấy. 

Tôi mệt mỏi cúi đầu, hai mắt chớp chớp vì đau rát cuối cùng cũng không thể cưỡng được mà khép chặt lại. Ông xã à, bây giờ mà anh còn chưa chịu đạp cửa xông đến thì bà xã của anh nhiều nguy cơ sẽ thành heo quay, quan trọng hơn là anh sẽ mất vợ, từ nay sẽ sống như dân cờ bạc chơi bài ba lá lúc nào cũng bị bù.

Sức lực ngày một cạn kiệt, tôi hít thở cũng ngày một khó khăn. Quả nhiên cuộc đời thì không như phim, ông xã cũng không núp lùm gần đó rồi nhảy ra úp sọt. 

Hầy, ông xã à ~ Bà xã anh hồng nhan bạc mệnh nên đi trước, anh ở lại nhất định phải thủ tiết, không được có bà hai bà ba đâu đó! 

Hưm ~ Nhưng thôi anh có cũng không sao, em thật nhỏ nhen nên đừng chê anh nhé!

Còn có...

"Ông xã à, em... thật không nỡ... một chút nào...!"

Tôi khóc, hai hàng nước mắt vô thanh. Khói xộc vào miệng mũi khiến cho tri giác hoàn toàn chết lặng. Nhiệt độ xung quanh vẫn tăng cao, ý thức mơ hồ dần chìm vào bóng tối. Tôi hoảng hốt nhưng không làm gì được, mí mắt thật nặng nề, sợ hãi về cái chết cũng không bằng đau xót khi mất anh.

"Xin lỗi, để em phải chờ!"

Ngực tôi bỗng trầm xuống, đôi tay dày rộng đem tôi siết chặt vào khoan ngực kiên cường. Mọi thứ hệt như cách một tầng giấy mỏng nhìn qua khung cửa mờ ảo, duy chỉ có vòng tay ấm áp mà quen thuộc đó là chân thực. 

Trước khi mất ý thức lần hai, tôi chắc mẩm mình còn cứu chữa được mà điên cuồng hò hét. 

Bây giờ anh có đi đóng hài em cũng không có ý kiến gì. Thật đó, anh bật kênh XX chưa? Diễn viên hài trên đó nhìn giống anh lắm~~~~~~~XDDDDD

(Nam Cung Duệ tỏ vẻ, em đừng nháo nữa cho anh nhờ.)

"Nhân sâm này, cao dán này, máy mát-xa cầm tay này,... Ông xã, anh xong chưa? Nhanh lên đi anh!"

Kiểm kê lại đồ trong giỏ lại một lần nữa, tôi nhìn ông xã trên mặt tây trang dưới mặt tà lỏn có chút cạn lời, lần thứ một trăm linh một tiến lên an ủi anh.

"Chỉ là về thăm nhà mẹ của em thôi, anh cũng đừng... trang trọng quá, cứ như bình thường là được rồi." Lau mồ hôi. Nhanh mặc quần đi anh à, nửa tây nửa ta nhìn đau tim quá!

"Ba má em hiền lắm, dám có khi thấy anh rồi còn giết heo đãi cả dòng họ ấy. Đâu phải nhà nào cũng có con rể chuẩn men 3G như anh!" Đẹp "giai", con nhà giàu, học giỏi. Vầy mà còn không ưng nữa thì thôi luôn đó!

"Nên anh đừng lo nữa nhé, ba má em nhất định sẽ rất thích anh!" Dám trước khi thấy mặt anh má em đã đánh bẹp em rồi, cái tội đi gần một năm trời mà không liên lạc về nhà. 

Một hồi gà bay chó sủa ông xã rốt cuộc cũng chịu đi thay đồ, tuy vẻ mặt như cũ không có biểu tình nhưng vẫn nhìn ra là có chút không yên. Tôi xiêu lòng, tự dưng thấy cưng anh gì đâu. 

Chất món đồ cuối cùng lên xe, tôi lẩm nhẩm đếm lại lần nữa xem còn quên gì nữa không. Rốt cuộc cũng hài lòng gật đầu, tôi hít vào một hơi quay lại nhìn căn nhà mà gần một năm trước tôi đã bước chân vào. 

Vẫn là một khu vườn nhỏ, nhưng không còn trống trải như trước mà đã phủ một màu xanh tươi. Tôi nhếch miệng cười toe, nguyện vọng được lăn mình trên thảm cỏ nhờ công ông xã vung xới rốt cuộc cũng hoàn thành. 

Vẫn là một căn nhà hai tầng, con đường đi nho nhỏ, cái ban công đón gió, và... một ông xã mặt than.

Tôi cười.

Khởi đầu của chúng tôi không phải là tình yêu, nhưng lại vì yêu mà dây dưa với nhau một đời một kiếp.

Anh là cái tên mặt than không quản sự đời, mỗi ngày tôi phải dốc toàn lực nghĩ cách chọc cười anh.

Tôi là con bé nhàn rỗi ưa làm chuyện nông nỗi, mỗi ngày anh chỉ cầu cho tôi có thể bớt nhí nhố một chút.

Cuộc sống sau hôn nhân quả thật là thử thách rất lớn đối với chúng tôi, hai người xa lạ tự dưng trở thành vợ chồng, không biết tí ti gì về nhau. Qua đó, là những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống đời thường, nhưng không kém phần ấm áp, giữa một người muốn yêu và một người muốn được yêu. Hạnh phúc đôi khi đến thật bất ngờ, nhiều bỡ ngỡ, nhưng cần nhất là hãy thật tỉnh táo để có thể giữ được nó.

Chiếc giường này chia đôi, tủ quần áo anh bên phải em bên trái, cơm em nấu có thể không ngon nhưng anh vẫn ăn không bỏ sót phần nào. Từng lời nói và hành động của anh em đều xem trong mắt, có đôi khi mắt nhìn không đủ còn phải lôi cả tim ra để cảm nhận. 

Anh ít nói. Ôi ~ tốt nhất là anh đừng nói, mắc công lại làm em nổi máu tinh tinh muốn hành hung anh. 

Anh ít cười. Không sao, nhìn mặt em đi này, rồi anh sẽ cười ngay thôi. 

Cảm xúc nhân đôi, nỗi buồn liền vơi đi phân nửa. Kìa, có phải anh quên gì rồi không?

Cạch.

"Em còn chưa lên xe sao?"

Khép cửa nhà lại, ông xã ngước lên hỏi tôi. 

Nhìn anh mặc một bộ đồ trắng hệt như ngày tới đón tôi đó, tôi cười lớn nhảy bổ vào lòng anh cọ cọ. 

"Ông xã ~ em yêu anh lắm ~ "

"Anh biết."

"Ông xã ~ em thật sự rất yêu anh ~ "

"Anh biết."

"Ông xã ~ em yêu anh giống như chuột yêu gạo vậy ~ "

Anh cười, hôn nhẹ lên môi tôi.

"Vậy có ai từng nói cho em biết, là anh cũng rất yêu em không?"

Tôi cúi xuống cọ nhẹ vào mũi anh, hai mắt rưng rưng.

"Có, em nghe thấy rồi!"

Tôi cùng anh nhẹ nhàng dây dưa, giây phút này chỉ ước sao cho thời gian dừng lại một chút. Có được anh, tôi như có được cả thế giới này.

"Ông xã, nắm tay em đi anh! Phía trước, đã là cầu vồng rồi!"