"Đi ra ngoài ăn gì đó, muốn đi cùng sao?"

Tần Mạc do dự hai giây, sau đó liền nói: "Tôi không đi đâu, cô cứ đi ăn đi, đi sớm về sớm.".

Duẫn Nặc lạnh lùng cười một tiếng, đưa lưng về phía anh rời đi.

Cô mà đi lúc này, không phải rất hợp ý của anh ta sao? Còn giả mù sa mưa nói lời khách sáo, đúng là dối trá.

Nhìn Duẫn Nặc rời đi, Tần Mạc ở trong phòng không bao lâu, liền đi đến gõ cửa phòng bên cạnh.

Chỉ chốc lát sau, cửa liền được mở ra, xuất hiện trước mắt Tần Mạc, là một cô gái, da trắng như tuyết, mi thanh mục tú, vừa nhìn liền ngỡ như tiên hạ phàm, càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy ngây ngất đắm chìm.

Tần Mạc vừa mới bước vào, cô gái kia liền nhào tới nhón chân lên hôn anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng, không chút khách khí, trực tiếp đẩy ra.

"Trước đây anh đã nói với em thế nào, mà vẫn cứ để ngoài tai như vậy?"

Cô gái cúi đầu, kéo cánh tay của anh làm nũng nói: "Thật xin lỗi, lần sau em sẽ không như thế nữa?"

Tần Mạc bỏ tay của cô ra, đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống.

Cô gái rót một chén nước đưa cho anh, nhìn mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, cái miệng nhỏ liền chu lên hỏi: "Anh làm sao vậy? Hình như không được vui vẻ cho lắm, vẫn còn giận em sao?"

Tần Mạc lắc đầu, ngước mắt đón lấy ánh mắt trong trẻo của cô gái kia: "Vãn Vãn, sau này, đừng hành sự lỗ mãng như vậy nữa, mặc dù anh cùng Duẫn Nặc đã kết hôn, nhưng chuyện của công ty, hầu hết quyền lực vẫn đều tập trung ở trong tay của Lục Vân Kỳ, chúng ta không thể chủ quan được, biết không."

Vãn Tịch gật gật đầu, ngồi ở bên cạnh anh cam kết: "Được, sau này, em sẽ tận lực khống chế bản thân, không tùy tiện đến gặp anh nữa, nếu anh nhớ em thì cứ gọi điện thoại cho em là được."

"Ừ!". Tần Mạc đưa tay lên vuốt vuốt trán của cô nói: "Phụ nữ biết nghe lời vẫn là tốt nhất."

Vãn Tịch cười cười, rúc vào trong ngực của anh.

"Mạc, đêm tân hôn đó, anh để cô ta ở một mình nên cô ta tìm anh gây phiền toái sao?"

Nghĩ đến phản ứng kỳ quái của Duẫn Nặc, Tần Mặc lại không khỏi tức giận bừng bừng, không kìm chế được.

"Không có.".

"Không có sao?". Vãn Tịch đầy tò mò hỏi: "Chẳng lẽ cô ta không hỏi gì cả?"

Nếu cô ấy chất vấn anh đôi câu, thì anh đã không thấy tức như vậy rồi.

Đưa tay ôm lấy Vãn Tịch, Tần Mạc được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: "Hai chúng ta ở chung một chỗ, tại sao phải nhắc tới cô ta chứ?"

Vãn Tịch khẽ mỉm cười đáp: "Đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút đi!"

Tần Mạc khẽ nhếch khóe môi, dắt tay Vãn Tịch đi ra khỏi phòng.

Ôm mỹ nhân trong ngực, anh tựa hồ đã hoàn toàn quên mất người vợ mới cưới hoàn toàn mù tịt về đường xá cũng như ngôn ngữ ở nơi này.

Mãi cho đến tối khuya, hay còn gọi là nửa đêm.

Đang ngủ ở trên giường, Tần Mạc mới sực nhớ tới ai kia liền không khỏi hoảng hốt, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Vãn Tịch gọi anh lại hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Tần Mạc trả lời nhưng cũng không quay đầu lại: "Không có gì, em ngủ đi."

Về tới phòng của mình cùng với Duẫn Nặc, liền thấy bên trong trống không, ngay cả một bóng người cũng không có.

Tâm, không khỏi luống cuống, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Duẫn Nặc.

Điện thoại tuy đổ chuông nhưng đáng tiếc lại không có ai nhận.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

Trong lòng liền thấy ảo não, tự trách, anh không nên để cho cô đi ra ngoài một mình, cô lại không thông thạo ngoại ngữ, đất khách quê người nhất định sẽ thua thiệt, đã trễ thế này còn chưa trở lại, có thể đi được nơi nào chứ?

Lòng thấp thỏm không yên, anh cầm áo khoác lên, xồn ra cửa đi tìm cô.

Vừa lúc đó liền gặp phải Vãn Tịch trên người vẫn còn mặc nguyên váy ngủ, thấy thần sắc anh khẩn trương, không khỏi hỏi: "Mạc, sao vậy?"

"Không thấy cô ấy, em cứ trở về phòng đi, anh ra ngoài tìm một chút xem sao."

"A?"

Còn không đợi Vãn Tịch nói thêm, Tần Mạc đã sải bước rời đi, biến mất trong hành lang khách sạn.