Nửa giờ sau, xe của Tần Mạc, đã vững vàng dừng trước cửa nhà họ Lục.

Giờ phút này tứ bề bốn bên xung quanh ngôi biệt thự toàn người là người, trước cửa chính là một đống kí giả, cùng thật nhiều dáng giơ bảng hiệu trên tay, nội dung ở trên đó chính là yêu cầu nhà họ Lục mau mau trả nợ.

Nhìn quang cảnh đang diễn ra trước mắt, Duẫn Nặc gấp gáp muốn xuống xe để hỏi thăm tình hình, nhưng lập tức bị Tần Mạc kéo lại: “Bây giờ em xuống không an toàn đâu, chúng ta sẽ vào từ cửa sau.”

Nói xong, Tần Mạc liền quay xe, chỉ chốc lát sau, xe liền ngừng ở cửa sau.

Lúc xuống xe, Tần Mạc lại nghiên đầu hỏi Duẫn Nặc: “Anh sẽ cho em them một cơ hội nữa, thật sự muốn anh đi thừa nhận chuyện này sao?”

Duẫn Nặc còn bị cảnh tượng mới vừa rồi làm cho kinh động, sợ ngây người, không hiểu bây giờ nhà họ Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều người đứng chắn trước cửa nhà cô như vậy?

Lúc phản ứng kịp, cô liền nhìn Tần Mạc chằm chằm, nhìn vào ánh mắt hắc ám đầy thâm thúy kia của anh, con tim đột nhiên run rẩy hoảng hốt.

Cô thật không hiểu, tại sao anh lại dung giọng điệu như vậy hỏi cô những lời này, tựa như quyền chủ động hiện đang ở trên tay cô vậy.

Tựa như, nếu anh nói ra chuyện này, sẽ phát sinh chuyện gì đó thật kinh thiên động địa không bằng.

Bây giờ trong đầu của Duẫn Nặc đều hướng về nhà họ Lục, cô chỉ muốn đuổi Thượng Vãn Tịch đi, chỉ muốn để cho anh trai của mình bình an, còn những thứ khác, không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Ý chí vẫn còn rất kiên định, vì thế cô trịnh trọng gật đầu đáp: “Anh vào đi, phải vạch trần Thượng vãn Tịch ngay trước mặt của cha mẹ tôi đấy!”

Ánh mắt của Tần Mạc đột nhiên ảm đạm hẳn, anh cúi đầu, bất đắc dĩ than thầm một tiếng, rồi đẩy cửa xe bước xuống.

Trên suốt đường đi, anh cho cô nhiều cơ hội như vậy,nhưng em lại cứ cố chấp bắt anh phải nói, vì thế em không thể trách anh được.

Anh sải bước, tiến lên phía trước, đẩy cửa sau ra, đi vào.

Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà họ Lục.

Có rất nhiều người đang ngồi ở đó, mặt ủ mày chau, không khí đè nén, phải phất như đại gia đình của họ đã xảy ra một chuyện rất thê thảm.

Triệu Lục Hoa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Tần Mạc đi tới, bà liền quýnh lên, vội bước đến kéo tay anh nói: “Tần Mạc à, con hãy nhanh chóng nghĩ biện pháp, giúp anh cả của con đi, công ty của nhà chúng ta hiện tại đã bị người ta thu mua, Lục thị sắp phá sản rồi. Con luôn luôn thong minh tài trí, có lẽ sẽ cứu vãn được tình thế, con nhất định sẽ có biện pháp để cứu Lục thị, con mau mau tìm cách đi.”

Thấy Triệu Thục Hoa nóng nảy như thế, Tần Mạc lại hết sức thờ ơ, rút tay của mình ra, nhìn về phía Lục Chấn Thiên vẫn đang vò đầu bứt tai.

“Cha, công ty sắp phá sản sao?”

Lục Chấn Thiên liền ngẩng đầu lên, khổ sở nhìn anh đáp: “Đúng thế, chuẩn bị phá sản rồi, nếu không phải bởi vì con đột nhiên từ chức, thì cổ phần sẽ không bị những đồng nghiệp khác phân tán mất, mà Lục thị sẽ không luân lạc tới bước đường ngày hôm nay.”

Ông ta lại có chút oán hận nhìn Tần Mạc chằm chằm nói tiếp: “Hiện tại, tất cả các chủ nợ đang đòi tiền ở bên ngoài, mà ngân hang sẽ lập tức đến đây niêm phong căn nhà này. Tần Mạc, con nói xem, nhà họ Lục chúng ta chẳng lẽ lại sụp đổ như vậy sao? Cha đã cực khổ hơn nửa đời người, chẳng lẽ lại bị người ta tiêu diệt, âm thầm tiến hành thu mua?”

Tần Mạc mím môi nhìn về phía Vãn Tịch đang đứng bên cạnh Lục Vân Kỳ.

Anh nhếch môi cười khẩy, rồi chuyển mắt nhìn ra xung quanh:” Đúng vậy, Lục Chấn Thiên ông cực khổ hơn nửa đời người, bây giờ phát hiện công ty đột nhiên bị người khác thu mua, trong long có thể dễ chịu được sao?”

Một câu này của anh làm cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc, không hẹn mà đều quay sang nhìn anh.

Nhưng hình như anh không hề quan tâm đến chuyện này, vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Thiên nở nụ cười âm trầm mà kinh khủng: “Tôi nói cho ông biết một sự thật, tin chắc rằng nếu nói ra ông rất khó có thể tiếp nhận được. Đó chính là bản kế hoạch quyết định sinh tử của nhà họ Lục đã bị Thượng vãn Tịch sao chép từ trong máy tính của Lục Vân Kỳ rồi đưa ccho công ty đối đầu với Lục thị, cho nên, Lục thị mới bị đứt gánh giữa đường, tụt dốc không phanh, thảm hại nặng nề như vậy.”