Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 67: Sẽ không có ai tổn thương đến em nữa

"Sáng sớm ngày mai, Lục Chấn Thiên cũng sẽ bị bức từ chức, không đến một tuần, Lục Vân Kỳ sẽ phải tuyên bố phá sản Lục thị, Jo, một chiêu này của chúng ta thật đủ ngoan độc.".

Chỉ có ngoan độc như vậy, thì nhà họ Lục mới vĩnh viễn có không thời gian mà xoay sở.

Nhưng cho dù Lục thị có phá sản, Tần Mạc vẫn thấy không cam lòng, anh còn muốn Lục Chấn Thiên phải tự tìm đến cái chết, đi xuống âm ty để chuộc tội với cha mẹ của mình.

Muốn cho ông ta không còn lối thoát, trả giá thê thảm.

Người của nhà họ Lục, không một ai có thể trốn thoát, toàn bộ đều phải xuống địa ngục.

Anh thâm độc nghĩ, nhưng đột nhiên, con tim lại nhẹ nhàng nứt ra giống như đang bị kim châm, khó chịu vô cùng.

Trong đầu, lập tức hiện ra một gương mặt quen thuộc, vẻ mặt đầy cao ngạo, theo đuổi anh không ngừng, ở ngay trước mặt của mọi người kiêu hãnh tuyên bố: "Tần Mạc, thấy anh thật vừa mắt nên em muốn theo đuổi anh, còn anh, anh nghĩ thế nào?"

Khi đó anh mới vừa hai mươi tuổi, vẫn còn đang học đại học, mà cô chỉ mới mười lăm tuổi, mắt đeo kính, ăn mặc rất sành điệu. Cô tựa lưng lên chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ, cao ngạo tựa như một nữ vương khí phách mười phần nhìn anh tuyên thệ.

Tần Mạc bất chợt ngẩn người sau đó liền phục hồi tinh thần, hiện tại có thể cảm nhận được, cảm giác đau lòng vừa rồi vì sao lại có.

Thì ra là, trong nhà hị Lục, còn có một Lục Duẫn Nặc.

Thì ra là, trong lúc vô tình, anh đã phát sinh tình cảm với cô.

Thì ra là, tận sâu tự đáy lòng, anh thật không muốn làm cô tổn thương.

Anh ngửa đầu tựa vào trên ghế, nhẹ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đau khổ mà cô đơn.

Thẩm Diễm ở bên cạnh thấy thế không khỏi kinh ngạc, đưa chân khẽ đạp thằng bạn một cái, rồi hỏi: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại giống như thất tình đến nơi thế?"

Tần Mạc lắc đầu, đứng dậy, muốn rời khỏi chỗ này.

"Cậu cứ theo như kế hoạch mà tiến hành, phải hành động gọn gàng mau lẹ, tôi đi trước đây."

Thẩm Diễm cũng không ngăn cản, cười cười đưa mắt nhìn hắn rời đi.

...

Lúc bấy giờ Lục Tiêu Triết cũng không đưa Duẫn Nặc đến bệnh viện, mà lại đưa cô đến sơn trang ở ngoại ô của mình.

'Sơn trang Nguyệt Hồ' này là do Lục Tiêu Triết tự bỏ tiền ra mua trước đây, nơi này ban đầu vốn là một thắng cảnh du lịch, núi rừng sơn cước, không khí trong lành, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, lần đầu tiên tới chỗ này anh đã rất thích, cho nên mới bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua nó, biến thành một Sơn Trang của riêng mình.

Sau lưng của anh là một sự nghiệp cùng với địa vị thành công, những thứ này, người nhà họ Lục đều không biết, người ngoài lại càng không biết.

Ở trong mắt người ngoài, Lục Tiêu Triết anh vẫn luôn là một nhân vật thần bí, người hiểu rõ anh ít lại càng ít, ngay cả người anh em Thẩm Diễm, cũng không hề biết sau lưng của anh có một thế lực hắc đạo cường đại đến cỡ nào.

Nhẹ nhàng đặt Duẫn Nặc ở trên giường, Lục Tiêu Triết khẽ vẫy tay, phân phó thuộc hạ bên cạnh: "Đi, mau chuẩn bị nước nóng, khăn bông, túi chườm đá, cả hộp thuốc nữa."

Hộ vệ cúi người nhận lệnh lui xuống, chưa tới hai phút, những thứ Lục Tiêu Triết yêu cầu liền được đưa lên.

Anh muốn tự tay chăm sóc cho cô, vắt khô khăn sau đó cẩn thận đặt lên gò má sưng đỏ của Duẫn Nặc, rồi bôi thuốc, thay băng cho vết thương vừa bị rách ra kia.

Mỗi một động tác, giơ tay nhấc chân đề vô cùng nhẹ nhàng, để ý như vậy, nhẹ như vậy cũng chỉ vì sợ sẽ sơ sẩy đau cô.

Lúc Duẫn Nặc...tỉnh lại, đã là buổi tối.

Cảm giác được có cái gì cứ đè ép mình, cả cánh tay tê dại.

Cô nhẹ nhàng động đậy, khiến người bên cạnh chú ý.

"Tiểu Nặc."

Lục Tiêu Triết vội vàng ngồi thẳng dậy, đau lòng lại vội vàng nhìn Duẫn Nặc chằm chằm hỏi: "Em tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Đầu còn choáng nữa không?"

Duẫn Nặc mơ mơ màng màng, ngồi dậy nhìn khắp người mình tò mò hỏi: "Em đang ở đâu đây?"

"Ở nhà của anh hai, em cứ yên tâm, sẽ không có người nào làm cho tổn thương em nữa."