Ông Xã Mau Kí Đơn Ly Hôn

Chương 33: 33 Say Rồi Làm Bừa Rồi

Cũng đã trễ thế này, người giúp việc đã đi ngủ từ sớm rồi, Hàn Minh Tuấn không muốn đánh thức người ta cho nên liền tự lấy chìa khóa mở cửa.

Nhưng người trong ngực bây giờ hạnh kiểm rất xấu, không ngừng giãy giụa, hai tay cứ quơ lung tung loạn xạ, có mấy lần huơ trúng mặt của Hàn Minh Tuấn rồi.

Anh cắn răng nhìn cô chằm chằm: "Con mẹ nó, em thử cử động một cái nữa thử xem?"

Bạch Tử Cúc đang say rượu, can đảm hơn bình thường gấp trăm lần, hoàn toàn không lo lắng người đàn ông đang ôm mình kia sẽ làm cái gì, không chút kiêng kỵ, tiếp tục muốn làm gì thì làm.

"Ha ha, ai bảo anh dám sờ tôi, thật không công bằng, tôi cũng muốn sờ lại anh."

Cô ngây ngốc cười phá lên, đưa tay lên trên mặt anh sờ s0ạng vuốt v e lung tung.

Cho dù là người đàn ông nào có tính nhẫn nại cao đến đâu chăng nữa, bị cô giày vò một trận như vậy, đoán chừng cũng không chịu nổi, anh cũng không ngoại lệ.

"Tử Cúc, bỏ tay của em ra, để cho anh mở cửa đã, em đừng nghịch ngợm nữa có được hay không?"

Không muốn!", Tử Cúc lắc đầu kháng nghị, lại tiếp tục giãy giụa, vỗ bành bạch lên mặt của anh cười nói: "Ha ha, mặt trắng nhỏ, dáng dấp có vẻ không tệ, bồi chị một đêm có được hay không?"

"Ha ha, hi hi..."

"Em muốn chết sao." Anh đe doạ.

Khóa vừa được mở ra, Hàn Minh Tuấn liền đá văng cửa, bế bổng Bạch Tử Cúc lên, đi thẳng một mạch lên trên lầu.

Sau khi nặng nề ném cô lên trên giường, rồi sau đó khoan thai cởi áo khoác của mình ra.

Bạch Tử Cúc bị động tác thô lỗ này của anh làm cho cả người đau nhức, chống thân thể ngồi dậy, vẫn còn chưa mở nổi mắt, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, có một thứ gì thật nặng bất chợt đè lên trên người cô.

"Ưm..." Cô cố gắng vùng vẫy, cảm thấy vật kia thật nặng, nặng đến mức khiến cho cô sắp không thở nổi.

"Không phải muốn anh bồi em sao? Đã vậy thì đừng động, ngoan ngoãn nghe lời."

Hàm răng của anh khẽ cắn lên vành tai của cô rồi khẽ lẩm bẩm, trong cổ họng phả ra hơi thở đầy dã tính nhưng lại vô cùng sức quyến rũ.

Trong nháy mắt Bạch Tử Cúc như bị trúng tà, vì thế liền nằm im bất động, cứ yên lặng như vậy để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trong lúc này, mặc dù rất đau, nhưng cô cảm giác ngoài sự đau đớn tột cùng kia còn có một loại tư vị không thể nào diễn tả được khiến cho cô hưởng thụ hơn, tham lam hơn.

 

Sáng sớm.

Mặc dù rèm cửa sổ thật dày cũng không che nổi ánh nắng mặt trời len lỏi khắp nơi, Bạch Tử Cúc bị ánh nắng chói chang kia đánh thức, mơ hồ mở mắt ra, cảm giác được cả người chưa bao giờ đau nhức như lúc này.

Cô chống thân thể ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện, bên cạnh mình còn có một người đàn ông, trên người của anh ta lại không hề mặc quần áo.

Thoáng chốc, mặt lập tức liền biến sắc.

Cô, tại sao cô lại nằm bên cạnh anh ta?

Thầm nghĩ lại, mọi chuyện tối ngày hôm qua cứ như một bộ phim điện ảnh phát lại một lần trong đầu, từng cảnh từng chi tiết dần dần hiện lên vô cùng rõ ràng.

Trời ạ! Bạch Tử Cúc cắn chặt đôi môi, hận không thể đập đầu vào tường chết quách đi.

Điên rồi, cô nhất định là bị điên rồi.

Say rồi làm bừa rồi.

Thừa dịp Hàn Minh Tuấn còn chưa tỉnh, liền luống cuống tay chân đứng dậy muốn mặc quần áo, mới vừa nhúc nhích, đột nhiên một cánh tay vòng tới, giữ chặt cô lại.

"Vẫn còn sớm, ngủ tiếp một lúc nữa đi.". Anh khẽ lẩm bẩm, ánh mắt vẫn còn đang nhắm chặt.

Bạch Tử Cúc nghiêng đầu, ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm...

Người đàn ông này, không nghĩ tới lúc ngủ cũng còn đẹp mắt như vậy, gương mặt kia, nếu đem ra so sánh với tác phẩm nghệ thuật có khi cũng còn tinh sảo hơn.

Cô đột nhiên bất động, cứ như vậy mà nhìn anh, nhìn vẻ mặt ngủ say không hề phòng bị như đứa trẻ kia của anh trong lúc vô ý thức đột nhiên lại mỉm cười.

Nụ cười đạt đến đáy mắt, thoáng qua một tia hạnh phúc, mà ngay cả chính bản thân của cô cũng không hề phát hiện ra.

Còn tiếp...