Editor: Phan Dĩnh Lâm

Bữa cơm tối vẫn không thể thực hiện được do bị người quản lí của Tần Nam “truy hồn đoạt mệnh”.

Điện thoại Tần Nam reo liên hồi, thấy cậu cứ từ chối nhận cuộc gọi đến, Lâm Du định đề nghị cậu tắt nguồn cho rồi. Bất quá thân là nhân vật công chúng, cậu phải giữ sự chuyên nghiệp của mình. Cậu đành thở dài, bất đắc dĩ rời đi trước.

”Tần Nam thật chuyên nghiệp.” Nhìn bóng lưng Tần Nam rời đi, Lâm Du quay đầu nói với Hứa Mạch.

” Ừ. Ngàn vàng khó mua!” Nghe Lâm Du đánh giá, Hứa Mạch gật đầu đồng ý:“Nếu chú ấy gia nhập Thiên Thần, chúng ta sẽ không lỗ lả.”

”Tất nhiên.” Lâm Du thiêu thiêu mi, vểnh mép: “Chú ấy còn vì công ty lôi kéo thêm mấy “mỏ vàng”. Xem ra chúng ta sắp kiếm được khối bạc.”

Cố Nhiên báo cho Lâm Du việc Triệu Linh Lộ muốn vào Thiên Thần. Bởi vì Cố Nhiên bị người thím kia liên tục nhờ cậy, cậu mới phải gọi đến hỏi cô.

”Không được.” Lâm Du lập tức cự tuyệt, cô cảm thấy nếu cho Triệu Linh Lộ gia nhập thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối.

”Anh cũng cảm thấy không được. Em biết người thím kia nói với anh thế nào không? “Thím nghe nói gần đây con gia nhập vào giới giải trí chơi đùa. Con hãy mang Lộ Lộ nhà chúng ta vào cùng đi! Đều là thân thích, hai đứa con lại bằng tuổi nhau, cùng nhau tham gia náo nhiệt.” Thái độ coi như đây là chuyện hiển nhiên vậy, anh cạn lời với bà ta luôn.” Cố Nhiên càng nói càng tức giận, lộ rõ sự bất mãn đối với người thím họ Triệu kia.

”Vậy mà anh còn rãnh hơi gọi đến nói chuyện này.” Ngay cả Cố Nhiên cũng không muốn giúp, cô càng kiên định với lập trường ban đầu hơn.

”Buột miệng nói một chút mà! Gọi điện thoại cho em trước để em chuẩn bị tâm lý. Tránh một ngày nào đó Triệu Linh Lộ tìm đến trước mặt em, mà cái gì em cũng không biết, bị Triệu Linh Lộ hỏi trở tay không kịp.” Đều học cùng một trường, tỷ lệ chạm mặt rất là rất cao. Cố Nhiên suy tính trước cho Lâm Du kẻo cô gặp khó xử.

”Cô ta gia nhập làng giải trí cũng được, nhưng không thể dính líu đến Thiên Thần. Công ty đang lúc chuyển mình sẽ không thiếu người mới.” Người như Triệu Linh Lộ cô hầu hạ không nổi.

”Trăm phần trăm đồng ý.” Cố Nhiên đồng ý cả hai tay. Bọ họ chỉ có thể toàn tâm lo lắng cho Tuyết Nhi, không thể thêm Triệu Linh Lộ. Ân oán giữa hai chị em này không phải chỉ nói vài câu là có thể xoa dịu.

Nghe tin mình không thể vào Thiên Thần, Triệu Linh Lộ mất hứng giậm chân, chạy đến ba Triệu oán giận tố người cô ruột kia không chịu giúp ả.

Vốn ông không đồng ý việc Triệu Linh Lộ bước chân vào giới giải trí. Nhưng mà trước đã có Triệu Tuyết Nhi làm gương sáng, hơn nữa còn rất thành công. Ông suy nghĩ một chút, cũng dung túng yêu cầu này của Triệu Linh Lộ.

Bất quá mọi chuyện không như bọn họ mong muốn. Hiện giờ, mấu chốt không phải ông có đáp ứng hay không mà là Lộ Lộ không vào được giải trí Thiên Thần!

Chẳng lẽ để Triệu Linh Lộ sang công ty giải trí khác? Ông không yên lòng, nói thẳng ra, ông muốn ả tiến vào công ty chỗ Cố Nhiên hơn.

Tiến thoái lưỡng nan, ông đành gọi điện cho em gái của mình.

Nhận được điện thoại của anh trai, trong lòng bà chẳng vui vẻ gì. Chuyện này bà đã từng đề cập với Cố Nhiên rồi nhưng hiển nhiên cậu không nể mặt bà, không đồng ý cho Lộ Lộ vào công ty giải trí Thiên Thần, làm hại bà mất mặt. Xét đến cùng vẫn là Triệu Linh Lộ không có bản lĩnh bắt được trái tim Cố Nhiên.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Triệu Linh Lộ cũng là cháu gái của bà, ba nó cũng là anh trai của bà. Tuy bà không vui nhưng vẫn đồng ý sẽ tiếp tục thuyết phục Cố Nhiên, cũng sẽ nói tốt vài câu về Linh Lộ trước mặt trưởng bối nhà họ Cố...

”Ba là lợi hại nhất!” Triệu Linh Lộ cười híp mắt với ba Triệu, làm nũng nói.

”Đúng rồi, có ba cô rồi thì cô liền quên đi người mẹ này. Sau này có gặp chuyện gì tiểu nha đầu cô đừng có mà tìm người mẹ này nhờ giúp đỡ nữa.” Mẹ Triệu tức giận liếc mắt. Bà đã từng liên lạc trước với cô ba, ai ngờ ngoài mặt cô em chồng kia đồng ý, thực tế lại không làm được việc.

Chắc tại mặt mũi bà chị dâu này không đủ lớn nên cô ta chỉ làm qua loa cho có lệ chứ gì. Hừ… Nói tóm lại, mẹ Triệu rất bất mãn trước hiệu suất làm việc của cô em chồng này.

Phải nói nếu bây giờ cô Triệu càng chú tâm thì bà càng không thoải mái. Mỗi lần nhờ giúp đỡ cần phải được chồng bà đích thân gọi điện sao?

”Ô kìa, mẹ, sao mẹ lại giận con vậy? Con gái cũng là vì Triệu gia của chúng ta thôi!” Thấy mẹ Triệu tức giận, Triệu Linh Lộ lập tức chạy lại, thân mật ôm lấy cánh tay mẹ Triệu: “Mẹ cũng hy vọng con có thể gả cho gia đình tốt đúng không? Chờ chuyện giữa hai đứa con thành, mẹ sẽ bớt lo lắng cho con hơn, tới lúc đó mẹ yên tâm hưởng phúc rồi.”

”Con đó, chỉ được cái miệng dẻo nghẹo hà.” Nhéo mũi Triệu Linh Lộ một cái, bà trách yêu.

”Đó là nhờ mẹ dạy dỗ tốt, cái miệng nhỏ của con chính là dùng để làm cho ba mẹ vui vẻ đó!” Triệu Linh Lộ bĩu môi, cười đắc ý nói.

Mẹ Triệu nghe vậy, không nhịn được cười ra tiếng. Mặt mày ba Triệu cũng vui vẻ theo. Một nhà trong phòng khách thật hòa thuận.

Triệu Tuyết Nhi trở về Triệu gia để lấy quần áo. Nửa tháng tiếp theo cô có kế hoạch phải rời khỏi nhà.

”Cô còn mặt mũi trở lại đây?” Thấy Triệu Tuyết Nhi, mẹ Triệu hỏi ngay: “Cô dám khi dễ Lộ Lộ? Cô cố ý nói xấu làm Lộ Lộ không vào được giải trí Thiên Thần chứ gì.”

Mẹ Triệu làm khó dễ một cách vô lí. Triệu Tuyết Nhi không trả lời, dự định im lặng trở về phòng thu dọn đồ đạc.

”Cô đứng lại đó cho tôi! Cô còn dám giả bộ không nghe thấy? Hay ngay cả người mẹ này cô cũng không để vào mắt? Đủ lông đủ cánh rồi thì không xem tôi ra gì đúng không?” Thật ra lúc đầu bà không hề ghét Triệu Tuyết Nhi. Có lúc bà áy náy, đáng lẽ ra tính tình Triệu Tuyết Nhi không phải thế này.

So sánh với Triệu Linh Lộ được bà chiều chuộng từ nhỏ, mẹ Triệu dần bất mãn cái tính cách hèn yếu của Triệu Tuyết Nhi. Bất tri bất giác từ bài xích biến thành oán trách, thái độ mẹ Triệu đối với Triệu Tuyết Nhi càng ngày càng kém, đến mức trở mặt thành thù như bây giờ.

Đây không phải lần đầu tiên cô bị mắng. Lúc đầu cô thật sự bị tổn thương, những lần sau cô bịt lỗ tai lại xem như không nghe rồi dần đà cô đã chai lì, mất hết cảm giác.

Triệu Tuyết Nhi dừng bước, quay đầu lại, giọng bình tĩnh: “Mẹ, con lấy một ít đồ rồi đi ngay.”

”Đi? Đi nơi nào? Rời Triệu gia? Được đó! Cánh cứng cáp rồi đúng không? Sau này không cần nhà họ Triệu này nuôi cô nữa đúng không? Bản lĩnh cô lớn như vậy thì hãy trả lại những gì cô đã lấy của Triệu gia đi. Chỉ cần cô trả lại không sót thứ gì, tới lúc đó cô muốn đi đâu thì đi.” Bị thái độ lạnh nhạt của Triệu Tuyết Nhi kích thích, mẹ Triệu khí tức giận kêu ầm lên.

Triệu gia chỉ là nhà giàu mới nổi. Trong nhà ba Triệu không coi là đại phú đại quý, mẹ Triệu cũng chỉ là người phụ nữ tầm thường chốn thôn quê. Đối với tiền, Triệu gia rất là coi trọng. Đối với Triệu Tuyết Nhi, từ đầu đến cuối bọn họ chỉ canh cánh trong lòng về chữ “tiền” này!

Nếu là Triệu Tuyết Nhi của trước kia, cô sẽ giữ yên lặng, trốn một góc rồi một mình thương tâm. Nhưng là giờ phút này, bỗng nhiên Triệu Tuyết Nhi nhớ đến những lời nói kia của Cố Nhiên. Cô ngẩng đầu lên, không tránh không né nhìn mẹ Triệu: “Con thiếu Triệu gia bao nhiêu tiền, mẹ đưa ra một cái giá cụ thể đi.”

Mẹ Triệu ngạc nhiên, bà không ngờ cô lại dám trả lời lại. Bà tức quá mới nói thế thôi. Bình thường Triệu Tuyết Nhi chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nghe bà mắng, hôm nay cô ta ăn nhằm mật gấu à?

”Triệu Tuyết Nhi, thái độ của cô thế là thế nào? Chẳng qua mẹ chỉ nói vài câu, cô còn dám trả treo lại. Cho dù những lời mẹ nói cô không thích nghe nhưng mẹ vẫn là trưởng bối, cô còn dám chống đối? Còn ra thể thống gì nữa.”

Nghe được những lời Triệu Linh Lộ nói, mẹ Triệu đau lòng, nắm lấy tay ả không chút nghĩ ngợi. Ba Triệu gật đầu, những lời Triệu Linh Lộ nói rất hợp ý ông.

”Nếu thái độ của con đã làm mẹ phiền lòng thì con xin lỗi, con đã cố gắng hết sức rồi.” Hai tay Triệu Tuyết Nhi nắm lại thật chặt, cô lẳng lặng đứng đó, cô muốn giải quyết mâu thuẫn này một cách ôn hòa nhã nhặn.

”Cố gắng hết sức? Cô muốn chọc tôi tức chết cô mới vừa lòng phải không?” Đối với Triệu Tuyết Nhi, mẹ Triệu đã hoàn toàn thất vọng.

”Được! Hai trăm ngàn. Chỉ cần cô đưa ra hai trăm ngàn thì có thể cút ra khỏi Triệu gia ngay. Sau này cô và nhà họ Triệu không “dây mơ rễ má(*)” gì hết! Cô đừng có mơ Triệu gia sẽ lót đường sẵn cho cô.”

(*) Dây mơ rễ má: Mối quan hệ, sự liên kết nào đó giữa điều này với điều khác (mặc dù có thể rất ít). (Theo Wiktionary)

Ý chỉ sau này Tuyết Nhi và nhà họ Triệu không còn bất cứ mối quan hệ gì hết.

Triệu Linh Lộ bĩu môi, cười trào phúng. Rốt cuộc ả cũng thành công đuổi Triệu Tuyết Nhi ra khỏi Triệu gia. Từ nay về sau cô ta đừng mong dùng danh tiếng nhà họ Triệu để rù quến(*) Cố Nhiên.

(*) Rù quến: Phương ngữ miền Nam, thường để chỉ hành động quyến rũ của một đối tượng này với một đối tượng khác, nhưng có phần tiêu cực (như cám dỗ, dụ dỗ... nhưng chủ yếu nói về hai người khác giới).

”Một trăm ngàn(*).” Triệu Tuyết Nhi hít sâu một hơi, số tiền này là ranh giới cuối cùng của cô: “Một trăm ngàn không ít, đừng mong nhiều hơn. Con biết con không đáng tiền đến mức đó. Trừ phi, các người định bức tử con. Nếu vậy con có thể đập đầu tự tử ngay cho các người vừa lòng đẹp ý.”

(*) 100.000 nhân dân tệ gần 335,5 triệu vnđ.

Một trăm ngàn? Đúng là cô ta không đáng giá con số này, nhưng có người tự động dâng tiền thì ngốc sao mà bà không lấy.

”Vậy thì một trăm ngàn.” Triệu Linh Lộ đáp lời. Ả rất sợ mẹ Triệu đổi ý. Hai vợ chồng già bọn họ chẳng nói gì, hiển nhiên đồng ý với Triệu Linh Lộ.

Dù cô sớm biết kết quả sẽ như vậy nhưng trong lòng không tránh khỏi khổ sở. Thì ra cái bọn họ muốn cũng chỉ là tiền mà thôi.

Cô cúi đầu xuống giấu đi cảm xúc. Cô gọi cho Lâm Du nhờ giúp đỡ nhưng điện thoại Lâm Du đã tắt máy.

Chần chờ chốc lát, Triệu Tuyết Nhi quyết định gọi đến Cố Nhiên. Cô tóm tắt ngắn gọn tình hình hiện tại của mình.

”Một trăm ngàn đúng không? Tôi sẽ đem đến ngay.” Cố Nhiên còn tưởng rằng phải cần thêm một khoảng thời gian nữa thì cô mới quyết tâm rời đi, không ngờ cô lại làm theo lời cậu dạy nhanh như vậy. Cố Nhiên rất hài lòng!

Bọn họ nghĩ nhất định cô sẽ gọi cho người đại diện, bởi lẽ cô ta không có bạn bè nào để giúp đỡ cả. Nhưng chỉ nửa giờ sau, họ bất ngờ khi người đến lại là Cố Nhiên.

”Tuyết Nhi ở nhà các người ngây người không tới mười năm, coi như một năm giá mười ngàn, một trăm ngàn này đã là nhiều rồi. Sau này đừng ai tìm Tuyết Nhi gây phiền toái.” Ném tấm chi phiếu lên bàn, Cố Nhiên kéo Triệu Tuyết Nhi ra khỏi nhà họ Triệu. Về phần đồ vật trong phòng Triệu Tuyết Nhi, Cố Nhiên nói, tất cả đều trả lại cho Triệu gia, tránh đến một lúc nào đó bọn họ lại vô liêm sỉ tới đòi tiền.

Triệu Tuyết Nhi thật hả giận, nhất là khi thấy những người kia giận tím mặt mà không dám nói gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn cô thôi. Cô ngẩng cao đầu theo Cố Nhiên ra khỏi nơi vốn không phải là nhà này.

Từ nay về sau, cô chỉ một mình một bóng. Nghĩ tới đây, cô không hề sợ hãi, chỉ có điều cô không biết phải làm như thế nào.

Cô bước từng bước trên mặt đất, đáy lòng cô dần bình tĩnh lại. Giải trí Thiên Thần lớn như vậy chắc không thiếu nơi ở cho nghệ sĩ. Bất quá công ty càng lớn, thị phi càng nhiều. Nếu ở cùng nghệ sĩ khác lại khó tránh khỏi vướng phải những rắc rối không cần thiết.

Cố Nhiên không mang cô đến công ty, cậu trực tiếp mang cô đến một căn nhà nhỏ.

Đứng trước cổng nhà, Triệu Tuyết Nhi lắc đầu: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng em không thể ở nơi này. Em có thể đến công ty, hoặc ở quán rượu...”

”Đêm hôm khuya khoắt lỡ gặp phải người xấu rồi sao! Tôi đã cho em ở đây thì em cứ ở, cấm từ chối. Nếu em không đồng ý tôi sẽ mang em đến nhà tôi đấy! Được rồi, vào nhà nghỉ ngơi đi! Không còn sớm, tôi cũng phải về nhà ngủ, không cùng em lãng phí nước bọt nữa.” Cậu nhét chìa khóa vào tay Triệu Tuyết Nhi, nghênh ngang phóng xe đi.

Triệu Tuyết Nhi sững sốt, một lúc lâu sau đó, cô bật cười. Mặc dù không được tự nhiên, cũng không ôn nhu, nhưng Cố Nhiên đúng là một người tốt, từ đầu đến cuối cậu đều quan tâm chiếu cố cô. Cố Nhiên thật ấm áp!

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Du mới biết tin Triệu Tuyết Nhi thoát khỏi quan hệ với nhà họ Triệu. Nhắc tới cũng thật đơn giản, một tờ chi phiếu, liền hủy đi gần mười năm tình cảm.

”Triệu gia sẽ hối hận.” Nhìn ra tâm tình chập chờn của Lâm Du, Hứa Mạch bình thản nói. Tựa như Lâm gia hiện nay vậy, sớm muộn Triệu gia cũng sẽ phát hiện đuổi Triệu Tuyết Nhi đi là một sai lầm.

” Ừ.” Lâm Du gật đầu, nhũng lời hắn nói cũng chính là nói cô. Hiện nay cô đã không phải là Lâm Du bị bỏ rơi lúc xưa. Không có Lâm gia, cô cũng có thể sống tốt. một ngày nào đó, Triệu Tuyết Nhi cũng có thể như vậy.

Bởi vì Triệu Tuyết Nhi, Triệu gia không vui gây náo loạn với Cố Nhiên. Chuyện Triệu Linh Lộ vào Thiên Thần tuyệt nhiên không có khả năng. Sau nhiều lần suy tính, Triệu Linh Lộ tìm đến Lâm Nhất Thiến.

”Nhất Thiến, không phải cô nói Lâm Du làm tổng giám đốc của Thiên Thần sao? Thân là em gái của tổng giám đốc, cô cũng không mang tôi vào công ty được hả?” Triệu Linh Lộ tuy khiêu khích nhưng lại khẩn thiết cầu xin.

”Không cần châm chọc tôi.” Lâm Nhất Thiến chặt đứt tất cả tính toán của ả: “Tôi với cô không giống nhau. Cái tôi muốn cướp là người đàn ông của Lâm Du, không phải công ty của cô ta.”

Cướp có được đâu! Triệu Linh Lộ thầm trào phúng. Ả với Lâm Nhất Thiến đúng là không giống nhau. Triệu Tuyết Nhi cũng chỉ là một tiểu minh tinh, chỉ cần ả dùng chút sức lực là giẫm được Triệu Tuyết Nhi dưới chân ngay!

”Nhưng cô yên tâm, hai chúng ta là bạn tốt, cũng là chị em tốt. Tôi sẽ giúp cô.” Lâm Nhất Thiến dương dương tự đắc: “Khả năng thuyết phục Lâm Du là không cao. Nhưng nếu muốn đưa cô vào vòng giải trí cũng không khó.”

”Cô có cao kiến gì?” Triệu Linh Lộ mừng rỡ hỏi, hai mắt tỏa sáng.

Lâm Nhất Thiến ngẩng cao đầu, chỉ vào tài liệu trong tay: “Tôi đã giúp cô điều tra, chỉ cần cô đồng ý, cô có thể vào công ty này. Đây chính là công ty đại diện của Tần thiên vương.”

”Hả! Không phải Thiên Thần sao?” Vậy là ả không thể gần gũi cùng Cố Nhiên sao? Vừa nghĩ tới mỗi ngày Triệu Tuyết Nhi đều có thể thấy Cố Nhiên, Triệu Linh Lộ cắn răng, khuôn mặt thất vọng.

”Đần! Cô cứ lượn qua lượn lại mỗi ngày sẽ làm anh ta chán ngấy. Tôi thấy cô nên gia nhập công ty đối thủ của Cố Nhiên, tốt nhất là trở thành kim bài đáng gia, vậy thì cô mới trở thành vật báu anh ta muốn tranh đoạt.” Lâm Nhất Thiến vểnh mép, ý vị sâu xa nói: “Lúc đó đến lượt Cố Nhiên đuổi theo sau lưng lấy lòng cô, trăm phương ngàn kế mang cô vào Thiên Thần!”

Triệu Linh Lộ mở to hai mắt. Sau khi phục hồi tin thần lại, ả ra quyết định: Ả tuyệt đối không thể thua Triệu Tuyết Nhi.

Kỳ thi cuối sắp tới, cả bọn Lâm Du quay lại trường học. Lúc này ngoại trừ Lâm Du, Cố Nhiên cùng Triệu Tuyết Nhi thì nước tới chân mới nhảy, ngoan ngoãn chui thư viện.

Cố Nhiên không coi nổi sách, Lâm Du bèn hỗ trợ chỉ ra trọng điểm, cậu liều mạng học bằng cách nhớ.

Mà Triệu Tuyết Nhi thì không phải lạc quan như vậy. Cô cùng bạn học không thân, với cả cô tham gia showbiz, quan hệ giữa cô và mọi người ngày một xa cách hơn. Mặc dù có một số nam sinh lên tiếng muốn hỗ trợ, nhưng ý đồ của bọn họ quá rõ ràng, cô không thể không cự tuyệt.

”Làm bộ làm tịch.” Nhìn bọn nam sinh từng người từng người bị Triệu Tuyết Nhi từ chối, Triệu Linh Lộ mỉa mai. Ả đã thành công tiến vào công ty Tinh Vũ, đợi sau khi ả xuất hiện, ánh hào quang chỉ có thể chiếu rọi xuống ả mà thôi.

Lâm Nhất Thiến ngẩng đầu lên, cũng khinh thường nhìn Triệu Tuyết Nhi.

”Triệu Tuyết Nhi, bên ngoài có người tìm.” Ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nam cao vút gọi cô.

Mọi người trong phòng nhìn ra ngoài cửa thì thấy Hứa Hoán. Chỉ trong chốt lát, bầu không khí trong lớp đã náo nhiệt lên hẵn.

Trơ mắt nhìn Triệu Tuyết Nhi chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Hoán, nhìn hai người sóng vai đi xa, sắc mặt Triệu Linh Lộ đã đen như nhọ nồi. Về phần Lâm Nhất Thiến, cô ta hít sâu một hơi, vỗ bàn giận lên, đuổi theo.

Hứa Hoán tới để đưa cho Triệu Tuyết Nhi xem những phần trọng điểm. Lấy thành tích của cậu, chỉ dẫn Triệu Tuyết Nhi vượt qua kì thi này là chuyện quá đơn giản. Cậu dột nhiên giúp đỡ cô do có hai nguyên nhân. Thứ nhất là vì cô có quan hệ không tồi với Lâm Du; thứ nhì, chính là do Cố Nhiên nhờ giúp đỡ.

Cố Nhiên đối xử với Triệu Tuyết Nhi đã vượt qua giới hạn của tình bạn bình thường. Cố Nhiên vẫn không phát hiện bởi vì quan hệ với Lâm Du, còn nguyên nhân khác nữa đó là Triệu Tuyết Nhi là người mới của Thiên Thần... Mặc dù Hứa Hoán biết rõ, nhưng cậu cũng không rỗi hơi đâu mà nói ra. Chuyện này phải do người trong cuộc tự nhận ra mới thú vị!