Quân Mạc Phàm đứng trước cửa phân vân một thời gian dài. Cuối cùng cánh tay cũng mãnh mẽ giơ lên gõ cửa phòng cô. Nhưng dù gõ bao nhiêu, người bên trong cũng không có dấu hiệu sẽ ra mở cửa. Anh biết, cô là đang giận anh.

Đám người hầu đứng phía sau muốn lên tiếng nhưng thấy khuôn mặt u ám của Diêm Vương đại nhân liền ngậm miệng lại. Cũng không phải là bọn họ không nói, là do ngài ấy không lọt tai thôi. Không thể trách bọn họ được!

" Lăng U......" anh khẽ gọi tên cô.

"......"

" Lăng U, mở cửa cho anh đi."

"......"

" Lăng U, là anh không tốt, lúc đó không thể cho em một danh phận. Nhưng anh người anh yêu vẫn luôn là em không thay đổi. Lăng U, sau khi em đầu thai, anh đã hủy đám cưới rồi, cũng tự mình chăm sóc con của chúng ta. Lăng U, anh thật sự không muốn tổn thương em dù chỉ một chút. Anh hối hận rồi, rất hối hận. Em không thể tha thứ cho anh sao?" Quân Mạc Phàm dựa đầu vào cửa, đôi mắt u buồn hiện lên.

"......"

Quân Mạc Phàm thở dài một tiếng, xem ra cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy. Quay người muốn rời đi, bốn mắt gặp nhau không khí liền đông cứng lại. Không biết từ lúc nào, Lăng U đã đứng sau anh, đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm.

Hai tai Quân Mạc Phàm bắt đầu đỏ lên, anh ho nhẹ một tiếng. Không phải cô đang ở trong phòng sao, như thế nào lại ở đây? Ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía đám người hầu đang đứng bên cạnh khiến họ vội vàng cúi mặt xuống, mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán. Trong lòng Quân Mạc Phàm gào thét không thôi, thật mất mặt!

" Lăng U." thấy cô chạy đi, anh vội vàng đuổi theo nhưng đi qua đám người giúp việc kia liền dừng lại.

" Hôm nay bổn vương có đến đây không?" giọng nói lạnh lẽo âm độ vang lên.

" Không có.....hôm nay Diêm Vương đại nhân không có đến đây." đám người lại cúi thấp thêm một chút nữa.

Quân Mạc Phàm gật đầu hài lòng sau đó nhanh chóng đuổi theo cô.

Lăng U chạy đến sông Vong Xuyên thì va phải ngực của một người. Quân Mạc Phàm vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng, cảm giác được ôm cô luôn luôn rất tuyệt. Lăng U vùng vẫy muốn thoát nhưng không được liền hậm hực đứng im.

" Lăng U..... em đã nghe thấy hết chưa?"

" Không nghe thấy gì hết. Chỉ thấy anh đứng trước phòng em lải nhải với cái cửa."

"......" hai tai anh lại đỏ lên.

" Bà xã, từng lời anh nói đều là thật."

"......"

" Em không tin anh sao?" Quân Mạc Phàm có chút lo sợ cúi đầu nhìn người trong ngực. Ánh mắt lo lắng hiện lên.

Lăng U nhìn anh, cô không phải giận anh chuyện đó. Không giận anh bỏ cô thú người khác vì cô biết cô lúc đó không xứng với anh.

" Anh thích em bây giờ hay thích Lăng U kiếp trước kia?" cô nghiêm túc nói.