Tuy rằng lần này tiểu Ngữ, sắm vai cũng không nặng lắm, tổng cộng chỉ diễn có vài phần chung mà thôi, nhưng lại đem năng khiếu của bé phát ra hoàn toàn. Tuy rằng sau đó thằng bé kia được đạo diễn nhìn trúng, nhưng bị Chu Lăng một mực từ chối khéo léo, vì sợ ảnh hưởng đến việc học của con gái, mà cũng sợ ảnh hưởng đến tâm tình bình thản của của bé nữa. 

Chính là tiểu Ngữ thích công việc này, lại có năng khiếu trời cho, cho nên đã quyết định thì vào trường cao đẳng điện ảnh trong nước. Một lòng luôn ngóng trông con gái kế thừa thừa sự nghiệp, Ngô Ngôn tức đến ngã ngửa. Nhưng chính là trong gia đình của bọn họ là chuyện của ai thì người đó quyết định, tuy rằng anh có bất mãn, nhưng con gái đã quyết tâm, vợ lại toàn lực ủng hộ, anh cũng không thể không nghe được. Mà chuyện tình đã xong xuôi cũng không thể thay đổi lại được, nên cũng chỉ có thể im lặng không nói. 

Lúc Ngô Ngữ tiến vào đại học là mười bảy tuổi, cả người cao đến một mét bảy, dáng dấp giống Ngô Ngôn, khuôn mặt giống Chu Lăng, đi trên đường cũng coi như là một đại mỹ nữ. Chu Lăng mỗi khi cảm thán, chính là bản thân cô khi trưởng thành cũng đẹp, chỉ mỗi tội chịu thua thiệt về vóc dáng, bởi vì thân thể đang phát triển, lại ăn kiêng quá độ, lên bộ ngự cũng không được đầy đặn, nhưng được cái may mắn là Ngô Ngữ không giống cô. Hơn nữa bây giờ kinh tế phát triển, tuy rằng cô không có kinh nghiệm, nhưng cũng tham khảo được không ít ở trên mạng, nên dành nhiều thời gian chăm sóc đền bù cho Ngô Ngữ, nhưng thật ra là làm cho con bé phát triển hoàn hảo. 

Ngô Ngữ lớn lên đã xinh đẹp, lại có năng khiếu trời cho, luôn luôn cố gắng, tính tình tốt, cho nên các giảng viên đều rất thích cô. Đến thời điểm năm thứ nhất đại học, Ngô Ngữ liền có được một cơ hội thử vai, tuy rằng chỉ là đóng vai phụ trong phim cổ trang, nhưng cũng giúp cho cô học được không ít kinh nghiệm. Có một là có hai, rồi dần dần cô cũng đã đóng được mấy bộ phim. 

Chu Lăng đương nhiên là muốn xem phim con gái đóng, lên mỗi ngày đều ngồi chờ ở trước TV, tìm kiếm bóng dáng con gái. Tuy rằng Ngô Ngôn không nói cái gì, nhưng mỗi ngày cứ đến giờ chiếu phim, là không nói một tiếng tự động ngồi xuống xem, sau đó còn mua mấy quyển tạp chí đi khoe khoang với mấy lão chiến hữu. 

Nhiều năm trôi qua, Ngô Ngôn cũng đã năm mươi tuổi, tuy rằng trên người có nhiều vết thương cũ nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của ông, Người lại có nhiều công lao, nhân lúc được thăng chức lên đã dời đi đại đội đặc chủng từ mấy năm trước. Rốt cục Chu Lăng cũng xem như là nhẹ nhàng thở ra, bây giờ quân nhân không phải đánh giặc, hơn nữa cấp bậc Ngô Ngôn lại cao, trên cơ bản bây giờ là chờ về hưu, cho nên bà cũng không cần phải đề phòng lo lắng. 

Chính là bà vui mừng quá sớm, không quá hai năm. Thì Phúc Binh tốt nghiệp trường quân đội, chỉ tốn thời gian một năm vào đại đội đặc chủng, rồi trở thành trung úy bộ đội đặc chủng, làm cho Chu Lăng lại bắt đầu lo lắng. Hơn nữa bây giờ Chu Lăng không được sống trong đại đội đặc chủng, lại càng không biết khi nào con ở trong doanh trại, khi nào thì đi làm nhiệm vụ, thậm chí đại đội đặc chủng của con cũng không phải là ở thành phố N kia, kể cả ngày nghỉ cũng không thấy mặt con, cho nên bà cũng không thể nói rõ được. 

Ngô Ngôn chỉ nói bà không cần lo lắng, ở trong đó có rẩt nhiều quân binh đều làm ở bộ đội đặc chủng nữa, cho nên cũng rất nhiều cha mẹ cũng không gặp được con thường xuyên. Nói sau đây cũng là Phúc Binh kế thừa sự nghiệp của cha đẻ đi, vì sự nghiệp của con, lên người làm cha làm mẹ như bọn họ, cũng chỉ có thể ủng hộ. 

Chu Lăng trừ từ bỏ vẻ lo lắng ra, còn có thể nói cái gì nữa? Bà cũng coi như là may mắn vì con gái thích đóng phim ca hát, chứ không nghe theo ba mình đi vào trong quân đội, bằng không tâm cũng mất hết.