Ông Xã Là Bạn Thân

Chương 45: Hôn lễ này không thể tổ chức nữa

\(45\)

Kiều Vy lập tức cầm túi xách và bật dậy:

\- Không muốn nghe nữa.

Nhưng khi cô vừa bước được mấy bước thì chợt khựng lại khi nghe câu nói của người đàn ông đó:

\- Trần Phong thiếu gia chính là Doãn Kiệt thiếu gia.

Kiều Vy không thể tin nổi vào tai mình:

\- Anh nói dối...

\- Không, chúng tôi đã xét nghiệm ADN và nhóm máu của Trần Phong vào ngày cậu ấy bị tai nạn, người đó chính là Doãn Kiệt thiếu gia, người mà suốt 10 năm nay chúng tôi luôn tìm kiếm. Vì di nguyện của bố mẹ cậu ấy trước khi mất là nhờ tôi tìm lại thiếu gia.

Lúc đó Kiều Vy đi học, Trần Phong do muộn giờ nên đã phóng xe đuổi theo cô, mong muốn được chào tạm biệt cô. Nhưng lúc đó gặp xe của người họ Doãn đi qua, vậy nên Trần Phong mới bị tai nạn giao thông.

Do kĩ thuật trong nước không đủ hiện đại để cứu chữa, nên người của Doãn gia đã tìm đến bố mẹ nuôi của Doãn Kiệt, nói sẽ đưa Doãn Kiệt đi và bồi thường cho gia đình họ.

Vì mạng sống của Doãn Kiệt đang rất mong manh nên bố mẹ nuôi của hắn lập tức đồng ý. Doãn Kiệt được đưa tới Mĩ để chữa trị, do dung nhan đã bị hủy hoàn toàn nên phải phẫu thuật thẩm mĩ. Sau 6 tháng, hắn đã bắt đầu bình phục trở lại, chỉ là những kí ức của trước kia, hắn không còn nhớ gì nữa rồi.

Doãn Kiệt bắt đầu một cuộc sống mới, một thân phận mới ở Mĩ.

Vậy nên khi lần đầu nhìn thấy Kiều Vy, trong lòng Doãn Kiệt đã dâng lên một cảm xúc lạ lẫm. Dường như là cả hai đã quen nhau từ rất lâu rồi.

Nhưng mà...

Cũng chính là Trần Phong, người đã làm tổn thương cô.

\- Vậy thì sao chứ? Cậu ấy cũng đã thay đổi rồi. \- Ngày hôm đó, những lời nói của Doãn Kiệt, cô sẽ không bao giờ có thể quên được.

Người đàn ông đó lại lắc đầu:

\- Không đâu, trong suốt 5 năm nay, thiếu gia thật sự đã hối hận rồi. Khi cậu ấy hồi phục trí nhớ, Kiều tiểu thư có biết cậu ấy đau lòng như nào không? Cậu ấy tự dằn vặt bản thân mình suốt 5 năm, là 5 năm đó. Cậu ấy chưa bao giờ trong tình trạng tỉnh táo cả, lúc nào cũng say sỉn. Cậu ấy cũng không hề ăn uống cẩn thận, chỉ sống vật vờ như một thằng ất ơ.

Nghe tới đây, Kiều Vy cuối cùng cũng rơi nước mắt. Cô khóc, người đàn ông đó vẫn tiếp tục nói tiếp.

\- Suốt 5 năm nay, thiếu gia luôn luôn dõi theo cô. Cậu ấy chỉ dám nhìn cô từ phía xa xa thôi, dù muốn lại gần cô nhưng cậu ấy sợ cô sẽ đau lòng khi nhớ lại chuyện cũ, sợ cô sẽ chán ghét cậu ấy. Biết cô mới ra trường muốn tìm việc làm, là cậu ấy đã âm thầm giúp đỡ cô. Biết cô đang làm từ thiện, là cậu ấy đã đem một nửa gia sản của mình để làm từ thiện cho cô nhi viện đó...

Kiều Vy òa khóc nức nở:

\- Van xin anh đừng nói nữa.

Thì ra còn có chuyện này ư? Suốt 5 năm qua hắn luôn âm thầm ở bên cô, vậy mà cô không hề hay biết gì. Cô còn oán trách hắn tại sao lại đối xử với cô như vậy, thậm chí còn ghét bỏ hắn.

\- Thiếu gia...hôm nay biết mai cô sẽ kết hôn, cho nên cậu ấy đã nhờ tôi chuẩn bị món quà ý nghĩa nhất để chúc mừng cô hạnh phúc...

\- Anh ấy đang ở đâu?

Kiều Vy lập tức chạy tới tra hỏi người tài xế, trông cô có vẻ kích động.

\- Thiếu gia...thiếu gia đã rời khỏi nước trong ngày hôm nay rồi. Cậu ấy nói sẽ tới đảo Ha oai để sống hết cuộc đời...

Tai cô ù đi, cô không còn nghe rõ người tài xế nói gì nữa. Lập tức cô chạy ra khỏi quán cà phê, cô lái xe điên cuồng tới sân bay. Hắn đi thật rồi sao? Đi rồi sao?

Vậy còn cô phải làm sao chứ? Hắn nói cô phải làm sao đây hả?

\- Đồ ngốc, sao anh không nói sớm cho em biết hả?

Ngày hôm sau...

Hôn lễ linh đình được tổ chức, khách đến dự đám cưới rất nhiều. Trong đó toàn là đồng nghiệp của Vương Thiệu Minh và Kiều Vy, mọi người đều tới đầy đủ để chúc mừng cặp đôi trẻ.

Nhưng đợi mãi không thấy cô dâu bước ra, trong khi chú rể đã chờ ở đó lâu lắm rồi. Mọi người cũng đã bắt đầu sốt ruột, phía bên nhà gái không thấy có ai tới cả.

Trong lúc tất cả khách khứa đang xôn xao bàn tán thì bố mẹ Kiều Vy mới chạy tới. Mẹ cô cúi đầu trước mọi người:

\- Thành thật xin lỗi, hôn lễ này không thể tổ chức nữa.

Nghe mẹ Kiều Vy nói vậy, tất cả mọi người ai ai cũng bất ngờ, rồi lại xì xào to nhỏ với nhau. Vương Thiệu Minh hỗn loạn vô cùng:

\- Mẹ...mẹ nói sao cơ? Tại sao lại như vậy?