\(43\)

Vương Thiệu Minh nhìn Kiều Vy rồi lại cười:

\- Ừm, cũng đã 5 năm rồi.

Có trời mới biết khi Vương Thiệu Minh nghe thấy Kiều Vy gọi tên mình, anh đã vui tới mức nào? Cuối cùng cô cũng nhớ được tên của anh rồi.

Kiều Vy tâm trạng liền trở nên vui vẻ khi biết người đi xem mắt với mình là người quen, may mà không phải mấy cái người thô lỗ và xấu xí kia. Cô vô tư hỏi:

\- Cậu cũng bị ép đi xem mắt phải không?

Vương Thiệu Minh nghe cô hỏi, anh liền gật đầu:

\- Ừ...

\- Vậy tốt quá rồi, tớ sẽ về bảo với mẹ là chúng ta không hợp nhau nên...

Kiều Vy cứ ngỡ Vương Thiệu Minh cũng bị ép đi xem mắt, cũng rơi vào tình cảnh không muốn lập gia đình sớm như cô vậy.

\- Ấy khoan, ai bảo thế hả?

Vương Thiệu Minh lập tức cắt ngang lời nói của Kiều Vy khiến cô ngẩn người.

\- Hả...? \- Cô ngơ ngác như con nai.

Vương Thiệu Minh lại cười:

\- Tớ quyết định rồi, tớ sẽ cưới cậu.

\- Hả? \- Kiều Vy càng đơ người hơn nữa.

\- Chúng ta nên làm đám cưới thôi, mẹ cậu cũng đã ngấm ngầm chúng ta rồi đó.

Trước khi tới xem  mắt, Vương Thiệu Minh đã sớm biết người đó chính là Kiều Vy rồi, thế nên anh đã tìm cơ hội để mua chuộc bố mẹ cô trước, đề phòng trường hợp cô không đồng ý.

Kiều Vy đương nhiên rất bất ngờ, cô cứ ngỡ là Vương Thiệu Minh đang đùa mình.

\- Haha, cậu đang đùa tớ phải không? Haha...

\- Không phải, cậu chỉ có 1 lựa chọn duy nhất là gả cho tớ mà thôi.

Vương Thiệu Minh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, lần này anh không thể để vụt mất cô nữa. Suốt ba năm cấp ba, anh luôn yêu thầm cô. Nhưng thật đáng ghét khi Doãn Kiệt lại xuất hiện và còn làm tổn thương cô.

Vương Thiệu Minh muốn bù đắp cho cô, anh nghĩ bây giờ mình đã đủ khả năng làm điều đó rồi. Suốt 5 năm đại học, chưa bao giờ anh hết chú ý tới cô.

Kiều Vy suy nghĩ một lát rồi thở dài, vốn chỉ là cô muốn từ chối Vương Thiệu Minh:

\- Thật ra...thật ra tớ đã không còn trong trắng nữa rồi, cậu vẫn quyết định sẽ lấy tớ chứ?

Những lần trước cô cũng toàn nói như vậy với mấy đối tượng xem mắt của mình, quả nhiên khi nghe xong bọn họ liền bỏ đi. Đàn ông, tất cả đều muốn lấy một người phụ nữ còn trong trắng. Còn Kiều Vy cô thì không nữa rồi.

Vương Thiệu Minh là người tốt, cô không muốn lừa dối anh ấy nên đã nói thẳng như vậy.

\- Đối với tớ, những chuyện khác đều không quan trọng bằng cậu.

Vương Thiệu Minh liền nhanh chóng trả lời chắc nịch, khiến cho Kiều Vy cô nhất thời không biết nên nói gì. Có nên đồng ý hay không chứ? Mẹ cô thì sẽ không bỏ cuộc đâu.

\- Thật sao? \- Kiều Vy vô thức hỏi ngược lại.

\- Vậy nên, cậu có đồng ý bắt đầu mối quan hệ này không?

Vương Thiệu Minh thật lòng rất lo sợ Kiều Vy sẽ từ chối mình. Nghe nói cô cũng đã từ chối biết bao nhiêu người trước đó rồi. Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn quyết tâm không bỏ cuộc.

Kiều Vy trầm ngâm suy nghĩ, mãi một lát sau cô mới trả lời:

\- Không đâu, tháng sau chúng ta tổ chức đám cưới luôn đi.

Đúng rồi, phải kết thúc ngay vụ việc xem mắt ở đây thôi. Cô còn có công việc bận rộn, đâu thể suốt ngày đi làm mấy việc vô nghĩa này được. Với lại, Vương Thiệu Minh cũng là mẫu đàn ông lí tưởng trong lòng cô. Dù bây giờ không có tình cảm, khi nào lấy nhau rồi vun đắp tình cảm sau cũng được.

Với lại...cũng đã đến lúc cô phải quên Doãn Kiệt rồi, người mà suốt 5 năm nay vẫn ở trong trí óc cô.

Vương Thiệu Minh vui mừng, anh nắm lấy tay cô:

\- Thật sao? Cậu thật sự đồng ý sao?

\- Ừ, đúng vậy. \- Kiều Vy gật nhẹ đầu khẳng định thêm một lần nữa.