Vừa về đến nơi, thứ đập vào mắt anh lúc này chính là hình bóng quen thuộc ấy, bóng lưng mảnh mai đang quay lưng lại và bước đi rất nhanh.

Ánh mắt người đó có nét đượm buồn.

Anh căng mắt nhìn theo, dõi theo từng bước chân cô đi.

Tăng Gia Hân vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì ngay lập tức, Vũ Kim Liên đã gọi cho Tề Triết.

May mắn thay, nơi anh đang đứng chỉ cách tòa thành này vài ba km.

Một lúc sau, Tăng Gia Hân phóng xe đi mất để lại Tề Triết đang nấp mình trong xe sau một thân cây cổ thụ dõi mắt nhìn theo chiếc xe Ferrari ngày một xa khuất.

Khi chắc chắn cô đã đi hẳn, Tề Triết đi xuống và đi một mạch vào nhà.

Có chút vội vã, có chút hấp tấp.

Tuy vậy, anh vẫn giữ cho vẻ ngoài của mình được bình tĩnh nhất có thể.

Vừa vào sảnh lớn, anh lại một lần nữa chứng kiến hình ảnh mẹ anh lại rơi vào suy tư.

Khác với tính nóng vội, nôn nóng của lần trước, bây giờ, Vũ Kim Liên cất giọng nhỏ nhẹ, ôn nhu bảo:

"Con bước lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con!"

"Mẹ lại muốn nói chuyện gì?"

Ngăn cho cảm xúc đừng trào ra, Tề Triết trả lời lạnh nhạt.

"Con cũng thấy rồi đó, bây giờ Gia Hân đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.

Con bé đã thực sự rời đi rồi.

Tuy rằng, mẹ biết con không thích con bé nhưng ít nhất con không nên đối xử với con bé như vậy!

Con hãy tự suy nghĩ mà xem, con đã đối xử với con bé như thế nào? Và nó đối xử với con như thế nào?

Cả một thanh xuân, tuổi trẻ, 20 năm cuộc đời nó trao cho con.

Còn con thì sao? Con trao cho nó cái gì? Sự hắt hủi? Sự khinh bỉ? Sự lạnh nhạt?

Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của con bé và nghĩ thật kĩ đi!"

Vũ Kim Liên buông ra từng lời, từng lời.

Mỗi một chữ đều như những nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào cơ thể anh, xuyên qua da thịt anh khiến chúng rách ra và ứa máu.

Nội tâm dằn vặt, trái tim quặn đau.

Vậy nhưng anh biết làm sao?

Vẫn chứng nào tật nấy, lại là câu từ thờ ơ, lạnh lẽo, anh đáp:

"Rồi sao nữa? Con đâu có bắt cô ta làm vậy?

Cô ta bỏ đi ư? Tùy cô ta, con cũng không muốn tìm cô ta về!

Người ta nói, yêu hết mình chắc gì đã được đền đáp?

Cô ta yêu con, vì con mà làm tất cả, cho dù là thế đi chăng nữa, con cũng khó lòng đáp lại được.

Thực chất đây là sự ngu muội chứ không phải là tình yêu, mẹ hiểu chứ?!"

Dứt lời, Tề Triết tỏ thái độ bất cần với Vũ Kim Liên.

Đã nói đến tốn công tốn sức như vậy mà Tề Triết vẫn không nhận ra gì cả khiến bà cảm thấy quá chán nản.

Không còn sức để tranh luận với đứa con này nữa, Tề Lưu Minh bèn dìu bà về phòng, để lại Tề Triết ngồi lại một mình.

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đấm mạnh vào khoảng không.

"Khỉ thật! *éo hiểu kiểu gì! Có chút chuyện cũng bỏ đi.

Tôi đếc* quan tâm cô nữa!"

Không kìm được, anh buông câu chửi thề.

Miệng thì nói như thế nhưng cơ thể lại hành động một nẻo.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra và nhắn tin cho cận vệ.

"Tìm cho tôi vị trí của Tăng Gia Hân ngay bây giờ."

Sau đó, anh đi về phòng của mình rồi tiện tay ném nhẹ chiếc điện thoại vào một góc giường rồi vào phòng tắm.

Anh muốn rửa trôi đi những thứ không vui.

"Ting..." Đang định vào trong thì bất chợt có tin nhắn gửi đến.

Nó hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của anh.

Không ngờ rằng Tăng Gia đã nhúng tay vào xóa sạch mọi dấu vết từ chiều.

Thật gọn gàng.

Trong tích tắc, Tăng Gia Hân như bốc hơi khỏi nơi đây.

Tề Triết thất thần đưa tay lên day day trán rồi khẽ nói:

"Damn! Chậm chân rồi!"

Đến cuối cùng thì cô vẫn rời xa anh?! Cứ ngỡ sẽ như bao lần trước, rồi cô cũng trở lại.

Ai ngờ, vết tích bị xóa sạch.

Dường như cô thật sự muốn tuyệt giao hoàn toàn với anh.

Hết hi vọng rồi sao? Thế là kết thúc rồi sao? Đây là dấu chấm hết cho cuộc tình dang dỡ, thậm chí chưa kịp bắt đầu hay sao? Thật trớ trêu!