Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều

Chương 7: - Trở thành Đại tiểu thư Dư gia (1)

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Nhóm dịch: Mèo Đen

“Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ, cô học lễ nghi quy tắc cho tốt, thu liễm dã tính trên người cô, làm Đại tiểu thư Dư gia, Dư gia cũng được xem như gia đình có mặt mũi, sau này đừng làm Dư gia mất thể diện!”

Tang Dĩ An nắm vạt áo, rất sợ quần áo rẻ tiền này làm bẩn nơi đây.

“Tại sao?”

Trả ơn mà thôi, chuyện trở thành Đại tiểu thư quá khó hiểu.

Dư Diêu ngồi trên sofa, mặt đầy cao ngạo nhìn cô: “Dư gia và Thẩm gia có đính hôn, tuổi tác của cô vừa khéo.”

Tang Dĩ An sững sờ: “Đính hôn? Có liên quan gì đến cháu?”

“Lúc con gái lớn tôi vừa ra đời đã định hôn sự với Thẩm gia, nhưng con gái lớn của tôi mạng khổ, chết sớm. Bây giờ cô dùng tim con gái tôi, vậy thì cô chính là Đại tiểu thư Dư gia! Nửa năm sau, đương nhiên cô nên bàn chuyện cưới gả với Thẩm thiếu gia!”

Tang Dĩ An kinh ngạc nhìn ông ta, vội nói: “Nhưng cháu có bạn trai! Dư tiên sinh, cháu có thể dùng cách khác báo ơn, chỉ có kết hôn là tuyệt đối không được!”

“Hừ! Có thể gả cho Thẩm thiếu gia là chuyện bao nhiêu cô gái mơ tưởng cầu mong, đỏ ba đời quan ba đời giàu ba đời.” Dư Diêu cười khinh miệt: “Với thân phận của cô mà gả vào thì sẽ gọi là chim sẻ biến thành phượng hoàng.”

Chim sẽ biến thành phượng hoàng? Nhưng cô không muốn thân phận đó!

“Dư tiên sinh, rất cảm ơn ơn cứu mạng của bác năm đó, nhưng cháu sẽ không phản bội bạn trai cháu, cháu cũng không xứng với thân phận Đại tiểu thư Dư gia.” Tang Dĩ An kiên định nói.

Dư Diêu bưng ly trà cười khinh: “Đừng có giả vờ trước mặt tôi, phụ nữ các người tâm địa gian xảo, tôi rất rõ.”

“Dư tiên sinh, cháu nghĩ bác thật sự hiểu lầm, mạng này của cháu là do bác cứu, nếu bác muốn lấy đi bất cứ lúc nào, cháu không có nửa câu oán hận.” Trong mắt Tang Dĩ An bớt đi một phần bức rức, tăng thêm một phần kiêu ngạo.

Sắc mặt Dư Diêu hơi khó coi, hung ác nói: “Oh? Vậy Tang gia thì sao? Bệnh của em trai cô vẫn do tôi chi trả chi phí, nếu sau này tôi rút tiền, em trai cô tính sao?”

“Cô không coi trọng mạng cô, vậy mạng của em trai cô, cô cũng không để ý sao?”

Vẻ mặt Tang Dĩ An bỗng nhiên âm trầm, siết chặt hai tay.

“Tang Dĩ An, gả cho Thẩm thiếu gia không có gì oan uất cô cả, dựa vào thân phận Đại tiểu thư Dư gia, cô gả đi cũng sẽ không khổ lắm.”

“Dĩ nhiên, nếu cô không đồng ý, tôi lập tức thông báo ngừng điều trị cho em trai cô! Xem xem cậu ta có thể sống tới khi nào!” Dư Diêu lạnh giọng uy hiếp, cầm điện thoại lên.

“Đừng mà!” Cả người Tang Dĩ An lạnh băng, giọng nức nở.

“Được, vậy cô ngoan ngoãn đi xem mắt với Thẩm gia, ngoan ngoãn gả cho Thẩm thiếu gia…”

“Tôi có thể trả tiền lại, làm trâu làm ngựa đều được, chuyện cực khổ mệt mỏi đi nữa tôi cũng làm được! Chỉ cần ông đừng động vào em trai tôi, cầu xin ông!” Hốc mắt Tang Dĩ An đỏ bừng, cắn chặt răng.

Dư Diêu tát mặt cô: “Tang Dĩ An, tôi dựa vào cái gì mà tiêu tiền cứu em trai cô? Cô đừng quên cô đến báo ơn! Không phải đến trả giá!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh