Ông Xã Chày Bửa

Chương 17: Giao hết cho Mạc Yến...!

Mạc Yến cười cười:

- Không ạ! Chỉ là gần đây cháu ăn đồ ăn không thấy ngon miệng thôi ạ!

- Cháu ở lại dùng bữa trưa nhé,thím làm món gì đó cho cháu tẩm bổ!

Mạc Yến từ nhỏ đã hay sang Bắc gia chơi, nên rất quen thuộc với nơi này. Nhất là những năm Bắc Tân Khởi ra nước ngoài thì lại thường xuyên qua lại hơn. Đối diện với Hạ Lan, cô không biết đến hai từ khách sáo... Đang định gật đầu đồng ý,thì lại lập tức lắc đầu...

Những năm qua là do hắn không ở trong nước, còn giờ hắn đã trở về...

Định tìm một lí do để từ chối thì một nữ phục vụ bước đến:

- Thưa phu nhân, điểm tâm của Hàn thiếu gia đã chuẩn bị xong,nhưng...

Một câu nói không hết... dường như có chút e ngại...

Một người anh minh như Bắc phu nhân hiểu ngay vấn đề...

Không biết do mới về nước hay tối qua ngủ muộn mà một người thường ngày dậy rất sớm như Bắc Tân Khởi, hôm nay, giờ này còn chưa dậy. Một người làm công không tiện vào làm phiền...

Liếc nhìn chiếc khay đựng đồ mà người phục vụ đang bưng, rồi nhìn sang phía Mạc Yến,nói một câu hết sức bình thản:

- Để xuống đây đã, giao cho Mạc Yến tiểu thư lát bưng lên là được!

"Cạch!"

Tách trà trên tay Mạc Yến rơi nhẹ xuống bàn trà, phát ra tiếng động nhẹ, đôi vai thanh mảnh cứng nhắc thêm chút.

Không để ý đến phản ứng của Mạc Yến, nữ phục vụ như trút được gánh nặng, đến gần bên Mạc Yến, đưa chiếc khay thức ăn vào tay Mạc Yến, nở nụ cười đầy biết ơn:

- Mạc Yến tiểu thư, xin nhờ cậy tiểu thư ạ!

Hạ Lan quay sang nhìn Mạc Yến, cười rất lạ.

Mạc Yến hóa đá... cô thật muốn tìm lí do để từ chối.

Cô không muốn đến đây vì sợ phải gặp hắn, giờ lại bắt cô phải chủ động lượn đến trước mặt hắn, cô không muốn, thật sự không muốn...

Nhưng mà, nhìn ánh mắt hiền từ của Hạ Lan, thì mọi lí do lại nghẹn ứ trong cổ...

Hạ Lan từ nhỏ đã rất thương cô,giờ chỉ một yêu cầu nhỏ như này thì sao cô có thể từ chối được chứ?

- Được ạ! Để cháu mang lên!

Dù trong lòng vạn lần không muốn nhưng dưới ánh mắt thúc giục của Hạ Lan và nữ phục vụ, Mạc Yến đành chậm chạp cất bước lên cầu thang...

Vừa bước vài bước thì nghe tiếng lầm bầm của Hạ Lan:

- Giới truyền thông ngày càng làm ăn vớ vẩn, không có truyện gì đăng nữa sao? Toàn đăng những tin chả đâu vào đâu cả thôi!

Vừa bước lên chỗ rẽ ở cầu thang, nghe vậy, Mạc Yến quay lại nhìn về phía Hạ Lan...

Hạ Lan đang cầm một tờ báo,mặt báo hướng ra ngoài có đăng bức hình giữa cô và Bắc Tân Khởi...

Vốn có chút lo lắng rằng Hạ Lan sẽ hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô và Bắc Tân Khởi, nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm,tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều...

Chỉ cần Hạ Lan không hiểu lầm thì mọi việc sẽ bớt phức tạp hơn nhiều...

Nhưng tại sao lại có cảm giác như thím ấy không được vui cho lắm?

Mạc Yến không hiểu....

Bưng khay thức ăn đi lên lầu,quen đường quen nối bước về phía phòng riêng của Bắc Tân Khởi. Vốn định theo thói quen, đưa tay mở cửa phòng ra để bước vào.... Bàn tay cầm lấy tay nắm cửa, khựng lại....

Khi nhỏ, cô ở trong nhà hắn rất tự do, tự tại... bước vào phòng hắn cũng không ít lần...

Nhưng bây giờ.... hắn không còn là hắn khi xưa nữa...